Editor: A Moon
"Câu chuyện kết thúc như vậy sao?" Hạ Thần Hi cười hỏi, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt ôn nhu của cô.
Đường Bạch Dạ kể truyện với thanh âm hoa lệ, cũng làm cảm động lòng người, câu chuyện tốt đẹp như vậy, kỳ thực cũng không thích hợp để cô nghe, nhưng khi cô nghe xong, cũng cảm thấy rất lãng mạn, có thể thấy, truyện cổ tích trong tình yêu, luôn làm người hướng tới .
"Đương nhiên, chuyện không có kết thúc như thế..." Đường Bạch Dạ cười, nhẹ giọng nói, "Anh chỉ muốn nói cho em biết, người con trai nửa đêm trèo cửa xổ gặp bạn gái là cần rất nhều dũng khí, có thể khen anh một tiếng không?"
Hạ Thần Hi, "..."
Cút! ! ! @!
Đường Bạch Dạ cười, ôn nhu nói, "Thần Hi, anh kể câu truyện này, chỉ muốn nói cho em biết, trong sinh hoạt sẽ có nhiều chuyện ngoài ý muốn, sẽ có đủ loại phiền não, có lẽ, sau này chúng ta sẽ cãi nhau, có lẽ, anh ở phương diện nào đó không làm được như ý em mong muốn, nhưng anh sẽ vẫn ở bên cạnh em, không rời không bỏ."
"Em tin anh." Hạ Thần Hi nói.
Không rời không bỏ, đây cũng là cô hứa hẹn đối với anh .
"Anh yêu em." Đường Bạch Dạ thâm tình nói, anh rất ít khi nói những lời thâm tình như vậy, Hạ Thần Hi nhất thời tim đập nhanh, đột nhiên vươn người ra, hôn môi của anh, như anh mong muốn, khen ngợi anh.
Đường Bạch Dạ, em cũng yêu anh, yêu thương sâu sắc.
Hôn triền miên, giằng co đến năm phút đồng hồ, hai người lưu luyến không rời, luyến tiếc tách ra, cho dù hôn một buổi tối, cũng luyến tiếc, Hạ Thần Hi nhắm mắt lại, chóp mũi vô cùng thân thiết chạm chóp mũi anh.
"Đường Bạch Dạ, thử thân thủ của anh một lần."
Đang lúc không khí giữa họ vô cùng thân thiết ngọt ngào, đột nhiên nghe một câu như vậy, Đường Bạch Dạ nhất thời không kịp phản ứng, chờ anh kịp phản ứng, cả người và thang đã rời khỏi vách tường đồng thời rơi tự do thẳng xuống đất.
Hạ Thần Hi vậy mà đẩy cây thang ra.
Đường Bạch Dạ cũng linh mẫn (linh hoạt và minh mẫn), lộn nhào không trung rơi vào trên sân cỏ, cây thang rơi ở một bên, anh trừng Hạ Thần Hi, lão tử khó có được một hồi lãng mạn, em trả lễ như thế a a a a a?
Hạ Thần Hi cười nói, "Câu truyện không tệ, tân lang, ngày mai gặp lại."
Đường Bạch Dạ giận, Hạ Thần Hi đóng cửa sổ.
Đường Thành Nam cùng Hạ bảo bối nhô đầu ra, Hạ bảo bối nói, "Daddy, đang biểu diễn xiếc ảo thuật à?"
Đường Thành Nam nói, "Xem ra có người cô đơn ôm gối khó ngủ, chuyện ngu xuẩn như thế cũng có thể làm được, Đường Bạch Dạ, anh thật ấu trĩ."
Anh dở khóc dở cười, mặc kệ bị phá hư hình tượng, ánh mắt vẫn nhìn lên cửa sổ trên lầu.
Đúng vậy, ngày mai gặp .
Tân nương của anh.
Ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng, Hạ Thần Hi một đêm ngủ thật ngon, đúng bảy giờ rời giường.
Đoàn dâu phụ gồm Tiết Giai Vân, Vân Hải Ngôn, Vân Oánh Oánh cùng Lý Hoan Tình sáng sớm liền hẹn nhau ở đại sảnh Đường gia, kể cả người xưa nay tham ngủ Hạ bảo bối cũng rời giường, đại sảnh Đường gia sáng sớm đã vô cùng náo nhiệt.
Thợ trang điểm bảy giờ rưỡi đã đến, Hạ Thần Hi vừa mới cùng các phụ dâu ăn sáng xong, thợ trang điểm Anna là một mỹ nữ, luôn luôn là cố vấn hình tượng của giới thượng lưu thành phố S. Hạ Thần Hi thay áo cưới, Anna cho cô chải đầu trang điểm.
Nhiếp ảnh gia ở một bên quay chụp, Hạ bảo bối chạy lên chạy xuống, tinh thần phấn khởi, đoàn rể phụ tới hơi chậm một chút, tám giờ mới tới, Đường Bạch Dạ cùng bọn họ ở trong đại viện uống trà nói chuyện phiếm, chờ tân nương trang điểm.
Công ty hôn lễ đã sớm sắp xếp Giáo đường và tiệc cưới tại nhà hàng ổn thỏa.
Hôn lễ của Đường Bạch Dạ, vô cùng long trọng, bộ truyền thông Đường thị sẽ truyền trực tiếp toàn bộ hành trình lễ cưới, có thể nói là một hôn lễ thế kỷ, Đường Bạch Dạ cố gắng làm được tốt nhất, đẹp nhất, náo động nhất, như lời Hạ bảo bối nói, tặng Hạ Thần Hi mọi điều tốt nhất.