Mê Án Đường Triều

Chương 111: Chương 111: Không tha cho hậu nhân họ Lý




“Muội, muội là Nhã Lâm muội muội sao?” Trần Cẩn Phong ngây người nhìn cô nương dường như vô cùng quen thuộc trước mắt, sống mũi chàng cay cay: “Muội thật sự là Nhã Lâm muội muội của ta sao?”

“Phong ca ca, muội là Nhã Lâm, muội là Nhã Lâm đây.”

Nhẹ nhàng nắm lấy tay Nhã Lâm, hai hàng nước mắt trào ra, hai người rưng rưng không nói nên lời. Thời gian tựa như ngưng đọng, Nhã Lâm bé nhỏ của ta, muội có biết ta đã vất vả để tìm muội đến thế nào không? Vì muội, ta đã chăm chỉ học tập, hi vọng bản thân có thể thành danh, cho muội một cuộc sống yên ổn. Vì muội, ta đã thề phải đỗ Trạng Nguyên, chỉ hi vọng có một ngày sẽ tìm được muội dễ dàng hơn. Vì muội ta có thể từ bỏ vinh hoa phú quý, từ bỏ An Lạc công chúa, lúc này đây ta lại trở thành một kẻ đào tẩu. Tất cả mọi thứ đều là vì muội, trong trái tim ta luôn có một hình bóng ta không thể buông được chính là muội. Vốn tưởng rằng đi khắp thế gian, từ nay cũng không thể gặp lại muội nữa, thật không ngờ Nhã Lâm bé nhỏ mà ngày nào ta tìm mỏi mắt cũng không thấy nay đã về rồi! Những năm nay mỗi lần nằm mơ, ta đều mơ thấy hình bóng lúc nhỏ của muội, chẳng ngờ nay muội đã trưởng thành rồi. Hạnh phúc thực sự đến rồi sao?

Lý Long Cơ thấy hai người nhìn nhau đắm đuối, tự cảm thấy bản thân có phần thừa thãi bèn đứng dậy quay người định rời đi. Nhưng không ngờ anh vừa động thì đã đánh thức hai con người còn đang chìm trong mộng kia. Ngay lập tức hai người rút tay lại, gương mặt đều ửng hồng rạng rỡ.

Trần Cẩn Phong ngượng ngùng hắng giọng: “Đây chính là Nhã Lâm muội muội mà thần từng nhắc đến ạ.”

“Ồ.” Lý Long Cơ cố ý nâng cao tông giọng: “Đây chính là Nhã Lâm mà Cẩn Phong ngày nhớ đêm mong sao, hôm nay được gặp quả nhiên khí chất bất phàm.”

Câu nói này khiến Trần Cẩn Phong càng cảm thấy ngại hơn.

“Cái gì mà bất phàm cơ?” Bên ngoài cửa vang lên tiếng nói của một nữ tử. Thái Bình công chúa chậm rãi bước vào.

“Cô cô, chất nhi có một chuyện muốn xin cô cô chấp thuận.”

“Có chuyện gì?”

“Cô cô có thể ban thị nữ này cho chất nhi không ạ?”

Thái Bình công chúa nhìn Nhã Lâm, nụ cười hiện trên gương mặt bà: “Chất nhi rất có mắt chọn người, cô nương này là người mà ta thích nhất.”

“Thị nữ của cô cô có hàng ngàn người, xin hãy ban cô nương này cho chất nhi đi ạ.”

“Nếu như cháu đã thích thì cứ nhận đi.”

“Tạ ơn cô cô.” Lý Long Cơ đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Cô cô, đây là Trần Cẩn Phong ạ.”

“Thần tham kiến Thái Bình công chúa.” Nói đoạn Trần Cẩn Phong quỳ xuống.

Thái Bình công chúa bước lên trước ba bước, nhẹ nhàng đỡ chàng đứng lên: “Nghe hoàng chất nói ngươi thông minh hơn người, là một nhân tài, hôm nay được gặp mặt quả nhiên dung mạo đoan trang, khí chất phi phàm.”

“Công chúa quá khen rồi ạ.”

“Được rồi, bản cung còn có một số việc phải làm, hoàng chất hiếm khi mới tới, lát nữa dùng bữa xong rồi hẵn đi.” Thái Bình công chúa dặn dò.

* * *

Lâm Tri vương phủ.

Trần Cẩn Phong không dám tin rằng chàng sẽ gặp lại Nhã Lâm tại phủ của Thái Bình công chúa. Mãi đến tận khi quay về Lâm Tri vương phủ, chàng mới thực sự chắc chắn rằng Nhã Lâm của chàng thực sự đang ở bên cạnh chàng.

Do Trần Cẩn Phong vẫn đang phải trốn chạy, để tránh tai mắt của người khác, chàng được sắp xếp ở trong một căn hầm dưới phòng Lý Long Cơ. Lối vào của mật thất chính là giường của Lý Long Cơ. Nghe vương gia nói dưới lòng đất có tổng ba gian mật thất nối liền nhau, căn phòng chàng ở là mật thất số một. Ngoại trừ Lý Long Cơ, Võ Dương và một số ít người khác thì những người ngoài kia đều không biết đến sự tồn tại của chàng. Thức ăn mỗi ngày cũng do Nhã Lâm phụ trách.

Hôm nay, sau khi Nhã Lâm mang cơm đến mật thất thì ở lại nói chuyện với Trần Cẩn Phong.

“Đồ ăn có vừa miệng không?” Nhã Lâm nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế trong mật thất, ánh mắt nàng đông đầy yêu thương.

“Ta chưa từng được ăn món nào ngon như thế này.” Trần Cẩn Phong cười nói: “Muội cũng ăn đi.”

Nhã Lâm cũng nhẹ nhàng bưng bát đũa lên.

“Tại sao muội lại làm thị nữ ở phủ Thái Bình công chúa?”

“Năm đó phủ Thái Bình công chúa đang tuyển thị nữ, thúc phụ đã bán muội vào phủ.” Nhã Lâm vừa nói, sắc mặt vừa lộ nét u sầu.

“Mấy năm nay muội chịu khổ nhiều rồi.”

“Không có gì, Thái Bình công chúa đối xử với muội rất tốt.”

“Năm ấy rốt cuộc nhà muội đã xảy ra chuyện gì, tại sao thúc phụ lại đưa muội đi?”

“Nói ra thì dài lắm, huynh biết đến, phụ thân muội vốn là quan viên địa phương, phụ thân và mẫu thân muội vô cùng ân ái với nhau. Có một người đột nhiên có mấy người thị vệ không nói không rằng đã đưa phụ thân và mẫu thân đi. Mấy ngày sau thì thúc phụ tới đón muội, nghe ông ấy nói thì phụ thân kết bè kết phát, âm mưu tạo phản nên đã bị chém đầu rồi.”

“Đấy là tội chu di cửu tộc, tại sao muội và thúc phụ lại không bị gì?”

“Lúc đấy muội vẫn còn nhỏ nên không rõ lắm. Chẳng được bao lâu thì thúc phụ bán muội vào phủ. Sau này muội ở phủ lâu rồi mới dần tìm hiểu được một số chuyện. Hóa ra năm đó phụ thân bị bắt là do thúc phụ báo tin, Võ hoàng mới tha cho ông ta tội chết và ban cho ông ta rất nhiều vàng bạc gấm vóc.”

“Cái gì? Thúc phụ của muội là loại người thế này sao?”

“Đúng vậy, vì tiền mà thúc phụ còn bán cả muội vào phủ công chúa. Mấy năm nay ngày nào muội cũng nghĩ về chuỵen này, muội không thể buông bỏ hận thù, muội thề rằng kiểu gì cũng có một ngày muội phải khiến ông ta, khiến tất cả những kẻ hại chết cha mẹ phải chết dưới tay muội.” Nhã Lâm nói rất nhiều, càng nói gương mặt nàng càng lộ vẻ căm phẫn khiến Trần Cẩn Phong chợt có cảm giác xa lạ.

“Nhã Lâm, thù thì phải báo, nhưng Võ hoàng đã chết rồi, muội nên buông bỏ đi thôi.” Trần Cẩn Phong khuyên nhủ.

“Bà ta chết rồi nhưng vẫn còn con cháu bà ta đó thôi.” Nhã Lâm nhìn thằng vào mắt Trần Cẩn Phong, đôi mắt xinh đẹp to tròn của nàng tựa như có một dòng suối phun ra: “Phong ca ca, huynh có hiểu cảm giác mất đi cha mẹ là thế nào không? Muội luôn nhớ lại lúc nhỏ, lúc đó mới hạnh phúc làm sao, có cha, có mẹ, còn có huynh, tất cả đều bị huỷ hoại bởi bà ta! Muội không giết được bà ta nhưng muội cũng sẽ không tha cho hậu nhân của bà ta. Muội muốn bà ta ở dưới đất nhìn cho rõ, đấy chính là quả báo do bà ta gây nên.”

“Nhã Lâm, ta hiểu nỗi đau khi mất đi cha mẹ, bởi vì cha mẹ ta cũng chết thảm, nhưng chuyện này là tội của Võ hoàng, hà tất phải giận cá chém thớt lên người khác?”

“Bá phụ bá mẫu cũng qua đời rồi?” Nhã Lâm ngạc nhiên hỏi.

“Đúng thế, bị hại chết trong cung Dịch Đình.” Trần Cẩn Phong cố gắng kiềm chế tâm trạng, chàng biết lúc này phải làm Nhã Lâm bình tĩnh lại, tuyệt đối không được kích động: “Vạy nên ta hiểu được nỗi đau mất cha mẹ của muội. Nhưng huynh thủ đã chết rồi, hãy buông bỏ đi.”

“Buông bỏ? Không thể nào. Sẽ có một ngày muội khiến bọn chúng từng người từng người một chết dưới tay muội. Đầu tiên là Lâm Tru vương, Tương vương gia, sau đó đến Hoàng thượng. Ngoại trừ Thái Bình công chúa ra, tất cả hậu nhân họ Lý, muội sẽ không tha cho ai cả.”

“Nhã Lâm, muội tỉnh lại đi, Tương vương là chính nhân quân tử, chuyện ông ấy nhường lại Hoàng vị ai ai cũng biết. Lâm Tri vương thương dân như con, người tốt như ngài ấy không thể nói giết là giết được.”

“Đây toàn là những đạo lý đám nam nhân các huynh hay nói, muội biết báo thù cho cha mẹ thôi, những thứ khác muội không quan tâm.” Nhã Lâm đáp: “Phong ca ca, huynh giúp muội đi, chỉ có sự giúp đỡ của huynh thì muội mới hoàn thành được kế hoạch của mình.”

“Muội đừng có chấp mê bất ngộ nữa có được không. Chuyện này ta không thể giúp muội được, hơn nữa ta cũng không cho phép muội làm chuyện ngu ngốc.” Trần Cẩn Phong đáp một cách kiên định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.