Việc này coi như đã qua.
Ngày mai Tiền Văn Quyên và Chu Thiên Trì cũng cần phải bắt đầu đi làm rồi.
Ăn sủi cảo xong, mẹ chồng lẳng lặng không tiếng động đi vào phòng ngủ, có thể là mệt mỏi, cô em chồng tiếp tục ngồi xem TV, còn bố chồng pha một tách trà cho mình rồi đi vào phòng khách ngồi xuống ghế, Tiền Văn Quyên và Chu Thiên Trì ngồi trước bàn ăn nhìn nước canh thừa, lắc đầu thở dài.
“ Thiên Trì, anh đi nghỉ đi, em dọn được rồi.” Tiền Văn Quyên đứng lên, đẩy Chu Thiên Trì ra khỏi nhà ăn.
Chu Thiên Trì bị đẩy đi, nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã của Chu Hiểu Yến liền vươn tay dùng lực vỗ đầu cô em một cái.
“ Này, anh làm gì thế?” Chu Hiểu Yến sờ đầu bị đánh đau, nhấc đầu ngồi dậy.
“ Mày, ngồi nhàn rỗi nhỉ, mau ngồi dậy giúp chị dâu mày dọn bát đũa đi.”
“ Chu Thiên Trì, sao anh lại đánh đầu em? Đánh hỏng trí thông minh anh đền được chắc?”
“ Hô hô, trí thông minh? Tao thấy mày cũng không khác người kém trí lắm, ngồi dậy đi, dọn dẹp bát đũa, mày như vậy sao có thể gả ra ngoài được chứ? Tao thật sự lo lắng cho mày đấy. Tốt nghiệp đại học xong là cả ngày ở nhà, đã không ra ngoài tìm việc lại còn ở trong nhà hết ăn lại nằm, cái gì cũng không làm, muốn để nhà này nuôi mày cả đời chắc?” Chu Thiên Trì ngồi ghế đối diện bố chồng.
“ Vợ anh thân làm dâu, làm việc nhà là lẽ thường tình, thế nào, anh đau lòng rồi hả? Đau lòng thì anh đi rửa đi ?” Chu Hiểu Yến hung hăng trừng mắt nhìn Chu Thiên Trì một cái.
“ Mày có đi không?”
“ Không đi, muốn đi thì tự anh đi, không ai ngăn anh đâu?”
“ Ầm ĩ cái gì thế? Không dọn bát đũa à?” Mẹ chồng đột nhiên mở cửa phòng, hét lớn tiếng về phía hai anh em, sau đó lại nhanh chóng đóng cửa phòng, chốt cửa kêu rất to, giống như thể hiện cảm xúc bất mãn, mà sau khi mẹ chồng quát một tiếng, hai anh em cũng lập tức ngừng cãi nhau.
Chu Thiên Trì nhìn Tiền Văn Quyên ở nhà ăn cười cười, Tiền Văn Quyên thè lưỡi, cũng hiểu ý mà cười, rồi tiếp tục dọn dẹp.