Đến 12 giờ trưa Chu Thiên Trì và Tiền Văn Quyên mới về tới cửa nhà, nhưng hai người vẫn đứng ở cửa mà không dám gõ, cũng không dám mở cửa đi vào, hai người chỉ cười và cười. Họ cho rằng bão táp sắp sửa ập đến cùng sự xuất hiện của bọn họ.
Ước chừng 10 phút sau, Chu Thiên Trì mới hít một hơi thật sâu, vừa định vươn tay gõ cửa nhà, cửa lại mở. Là bố chồng, trên tay ông đang cầm hai túi rác lớn.
“ Ba, mẹ có ở nhà không?” Chu Thiên Trì nhẹ giọng hỏi.
“Ở trong ấy!” Bố chồng khó hiểu mà trả lời.
“ Không có gì không bình thường chứ?” Chu Thiên Trì tiếp tục hỏi, Tiền Văn Quyên ở bên cạnh chỉ cười.
“ Cái thằng này, con mới không bình thường thì có, làm việc gì trái lương tâm hay sao mà chỉ đứng ở bên ngoài hả?” Giọng nói mẹ chồng từ bên trong truyền ra.
Tai mẹ chồng thính thật, tiếng nhỏ như thế mà vẫn nghe thấy, sau này tốt nhất đừng nói gì sau lưng bà. Thấy mẹ chồng tiếp lời, bố chồng chỉ nhún vai, rồi đi đổ rác.
Chu Thiên Trì cúi đầu, giống như cậu nhóc làm việc sai đi đến trước mặt mẹ, phía sau anh, Tiền Văn Quyên cũng bày vẻ mặt thành ý đi theo. Cũng không nghĩ đến mẹ chồng lại như không có việc gì : “ Văn Quyên, con nhanh đi dọn dẹp chút, trưa nay ăn sủi cảo.”
“ A, món ấy ngon ạ!” Tiền Văn Quyên thấy mẹ chồng nói chuyện với cô, trong lòng vui mừng như nở hoa, cô thấy mẹ chồng không sao thì đã vui mừng hơn bất cứ chuyện gì rồi. Cô cho rằng mẹ chồng hoặc mắng to bọn họ, hoặc không để ý tới bọn họ, cũng không nghĩ đến mẹ chồng lại làm như không có việc gì, chẳng lẽ ngày hôm qua thật sự uống quá chén, quên rồi? Tiền Văn Quyên khẩn trương chạy đến phòng mình, để hành lý xuống, lại dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét vọt vào phòng bếp, lấy đũa bày bát. Ngồi xe mấy giờ vốn hơi mệt mỏi, nhưng giờ phút này cô không cảm thấy mệt chút nào, thật sự cô cảm thấy bản thân không có tiền đồ gì cả. Mẹ chồng sai cô làm việc mà cô vừa vui mừng lại còn cam tâm tình nguyện giống như cho cô tiền vậy. Lúc này cái cô em chồng đáng ghét kia không phải đăng đặt tứ chi ngồi ở trên sofa xem TV sao? Mẹ chồng cũng không sai cô ta, sai cô mà cô còn phấn chấn như vậy? Đúng là không có tiền đồ !
“ Mẹ, con xin lỗi. Chuyện ngày hôm qua, mẹ đừng để trong lòng nhé.” Chu Thiên Trì cũng đi vào phòng bếp khoác vai mẹ chồng, thành tâm nói lời xin lỗi. Anh làm như vậy, vì sự hòa thuận của gia đình, cũng là để Văn Quyên có thể sống yên trong cái nhà này.
“ Xin lỗi cái gì cơ? Lúc đó mẹ say, cũng không nhớ rõ lắm.” Mẹ chồng không cho là đúng mà trả lời.
“ Thật ư? Cái gì cũng không nhớ rõ hả mẹ?” Chu Thiên Trì tiếp tục hỏi : “ Vạn tuế.” ! Ăn sủi cảo thôi !”