Sáng sớm hôm sau, lúc Chu Thiên Trì và Tiền Văn Quyên đến khách sạn
tìm mẹ thì phát hiện hai người đó đã trả phòng, chắc là về trước rồi.
Lúc này, Tiền Văn Quyên cảm thấy có chút áy náy, mẹ chồng thích ầm ĩ
thì cứ để bà ầm ĩlà xong, chứ sao có thể bỏ mặc hai người đó không thèm
để ý như vậy! Ngày hôm qua, cô và ông xã hoàn toàn có thể chiều theo ý
bà, rồi cô và em chồng ngủ ở tầng 6 không phải tốt sao? Đều tại cô không thông suốt, mẹ chồng bất mãn với cô thì cứ để bà ấy trút giận đến vừa ý không phải được rồi ư?
“ Ông xã à, chắc mẹ rất tức giận, đêm qua mẹ uống say mới làm ầm ĩ vậy, chúng ta không nên như thế.” Tiền Văn Quyên tự trách.
“ Vợ yêu, mẹ anh đều nhằm vào em mà? Nếu em còn tiếp tục nhịn thế
này, sớm muộn gì cũng trở thành thói quen rồi xem nó thành đương nhiên
mất, tóm lại, anh không thể để mẹ anh muốn làm gì thì làm như vậy, mẹ có thể bắt nạt ba, nhưng không thể bắt nạt em. Nếu để mẹ bắt nạt em thì
anh là cái gì? Là đồ trang trí à?” Chu Thiên Trì cười.
“ Tốt nhất anh cứ xem như mình mắt mù tai điếc đi, dù sao sau này em
cũng coi như mình là người tàn tật, mẹ muốn nói thế nào cũng tùy mẹ,
đừng quá đáng là được!” Tiền Văn Quyên cũng cười: “ Nếu anh lại bênh vực em, chỉ sợ đời này em sẽ không có ngày bình yên mất!”
“ Sợ cái gì? Cùng lắm thì chuyển ra ngoài thôi, bọn họ sống những
ngày thần tiên của bọn họ, chúng ta sống cuộc sống ít tiền của chúng ta, không can thiệp vào chuyện của nhau, còn càng thêm thân thiết ấy, anh
đã sớm muốn như thế rồi, thật sự có lúc anh cảm thấy mẹ và con kia phiền vô cùng!” Chu Thiên Trì oán giận.
“ Thôi, ông xã, đừng nói nữa, đợi lát nữa chúng ta về, nói ít thôi,
làm nhiều vào, nhất định phải khiến mẹ chồng nguôi giận, hiểu không?”
Tiền Văn Quyên dặn đi dặn lạiChu Thiên Trì, cô chỉ hi vọng mẹ chồng
không hiểu lầm cô, ngoài việc cô không phải là người Quảng Châu, không
có bằng đại học chính quy ra thì cô cũng rất ngoan hiền mà.”
Tuần trăng mật hai ngày ở Châu Hảirốt cuộc kết thúc trong không vui.
Mặc dù Tiền Văn Quyêncảm thấy mình rất uất ức, nhưng cô nghĩ nếu mình đã đồng ý lấy Thiên Trì thì nên chuẩn bị trước sẽ phải chịu uất ức, khi
uất ức qua đi, tốt nhất là có thể lại nhếch miệng cười. Ai bảo cô yêu
Thiên Trì làm gì, hơn nữa còn yêu mãnh liệt như thế, triệt để như thế.
Nhưng buồn cười là trong máy ảnh có gần 100 tấm hình, vậy mà không
một tấm nào có cô, phải biết rằng, cô và Thiên Trì kết hôn, ngoài tấm
ảnh chụp nửa người mà hai người dùng để đăng kí kết hôn ra, ngay cả một
tấm ảnh cưới cũng không chụp, đời người quan trọng nhất là kết hôn, vậy
mà ảnh cưới cũng không thể chụp, việc này không khỏi khiến Tiền Văn
Quyên cảm thấy có chút tiếc nuối cùng bất đắc dĩ. Cũng bởi vì mẹ chồng
cô ngăn cản, mẹ chồng nói nhà cũng không phải giàu có, lại còn chụp ảnh
cưới gì chứ, thật lãng phí tiền của. Lúc ấy Chu Thiên Trìthấy mẹ đồng ý
cho hai người lấy nhau thì đã rất vui rồi, về ảnh cưới có chụp hay
khôngcũng không quan trọng, khi đó hai người bọn họ chỉ cần mẫu thân đại nhân kính yêu của anh đồng ý chuyện cưới hỏi của họcũng xem như cảm ơn
trời đất rồi còn quan tâm đến chụp hay không chụp ảnh cưới gì nữa chứ.