Sau khi bữa sáng làm xong, mẹ chồng đứng ở phòng khách truyền lệnh một tiếng: “Dậy thôi, ăn bữa sáng!”
Khoảng chừng ba phút sau thì ba chồng, em chồng, Chu Thiên Trì lần lượt đi từ trong phòng mình ra.
“Bà xã,
bữa sáng là em nấu sao? Cũng không có ai đi làm, nấu sớm như vậy làm gì? Tùy tiện ăn chút gì đó không phải được rồi sao?” Chu Thiên Trì nhìn
Tiền Văn Quyên đeo tạp dề bưng bát đũa, trong lòng cảm thấy có chút áy
náy, trên mặt lộ vẻ mất hứng và thương tiếc.
Nhưng Tiền Văn Quyên chỉ cười cười, không đáp lại.
“Sao? Anh
đau lòng à? Vợ anh nấu bữa sáng cho cả nhà, là lẽ đương nhiên, anh xem
mẹ đi, đã nấu suốt mấy chục năm qua, sao tới bây giờ anh cũng chưa từng
có vẻ mặt vậy thế?” Chu Hiểu Yến nói tiếp.
“Con ranh, mới sáng sớm đừng tự tìm phiền phức nha, tao đau lòng thì làm sao? Mày
quản được à? Ai yo, tôi thật muốn xem đứa em gái vĩ đại của tôi sau này
sẽ làm con dâu nhà người ta thế nào đấy, cứ như mày ấy à, ngay cả quần
áo còn không biết giặt, sớm muộn gì cũng bị nhà chồng đuổi ra khỏi cửa!” Chu Thiên Trì trợn mắt liếc Chu Hiểu Yến một cái, sau đó thừa cơ đi vào toilet.
“Chu Thiên Trì, anh! Mẹ, con trai mẹ luôn ức hiếp con, mẹ không quan tâm sao!” Chu Hiểu Yến chạy đến trước mặt mẹ chồng nhõng nhẽo.
“Chu Thiên Trì, nếu mày dám bắt nạt em mày lần nữa thì bữa sáng mày cũng đừng ăn,
nhá!” Mẹ chồng nhìn về phía con trai gào rống lên: “Mày cho là vợ mày
rất giỏi giang à? Mày cũng hỏi nó đi, xem nó biết làm cái gì? Tao không
ghét bỏ vợ mày thì thôi, mày giỏi, lại còn ghét bỏ chính em gái mày!”
Tiền Văn
Quyên nghe xong trong lòng cảm thấy không thoải mái lắm, cô dâu mới vừa
sáng sớm đã phải mua thức ăn học nấu bữa sáng, nếu như đổi lại là cô gái sinh sau năm 80 khác, có ai lại chịu chứ? Dựa vào cái gì mà mẹ lại ghét bỏ con?
“Đi rửa
mặt, rồi còn ăn sáng đi con.” Mẹ chồng cười vỗ vai an ủi cô em. Em chồng trợn mắt liếc Tiền Văn Quyên một cái, còn hừ một tiếng.
Liên quan gì đến tôi chứ? Hừ tôi cái gì? Thật vô lý.
———
Tiền Văn
Quyên và Chu Thiên Trì đã xin nghỉ nửa tháng để kết hôn, hai người chuẩn bị ngày thứ hai sau khi kết hôn sẽ đi Châu Hải – thành phố ven biển của nơi này chơi hai ngày, coi như là hưởng tuần trăng mật. Chu Thiên Trì
cảm thấy rất có lỗi với Văn Quyên, hiện nay đều thịnh hành đi du lịch
hưởng tuần trăng mật, còn không thì cũng sẽ đi ra ngoài tỉnh, nhưng anh
lại vì khó xử với người nhà, đành phải dẫn cô đi Châu Hải hai ngày, coi
như mượn thành phố lãng mạn ấy để biểu đạt tâm ý lãng mạn của anh.
“Oa, bà xã của anh nấu cháo ngon quá, còn ngon hơn cả mẹ anh nấu!” Dáng vẻ Chu Thiên Trì tươi cười đầy mặt nói.
“Ui ya!” Chu Thiên Trì vừa mới nói xong, hai chân anh cũng đồng thời bị người khác đạp một cái: “Ai, ai đạp lên chân tôi thế?”