Mẹ chồng trợn trắng mắt liếc anh một cái!
“Đáng đời! Ha ha!” Chu Hiểu Yến đắc ý cười to.
Ba chồng không nói lời nào, vừa ăn cháo vừa đọc báo, bộ dáng nhàn nhã hoàn toàn đắm chìm vào thế giới báo chí.
Tiền Văn
Quyên chỉ vùi đầu ăn cháo, không lên tiếng, chân trái anh là cô giẫm
lên. Ông chồng ngốc nghếch này, không phải hôm qua đã nói rồi sao? Phải
duy trì im lặng, nếu không lại phải chịu độc thủ, sao anh lại có thể
khen ngợi vợ trước mặt mẹ chồng chứ?
“Ăn sáng
xong, con với Văn Quyên chuẩn bị đi Châu Hải chơi hai ngày, coi như
hưởng tuần trăng mật!” Chu Thiên Trì buông đũa xuống, giống như tuyên bố chỉ thị nào đó.
“Đi Châu
Hải?” Mẹ chồng làm bộ kinh ngạc: “Mẹ còn chưa đi Châu Hải bao giờ, thành phố mơ mộng của Quảng Đông chúng ta, mẹ cũng muốn đi lắm, muốn đi lắm.
Hay là, mẹ đi cùng các con nhé?”
Châu Hải (tiếng Trung: 珠海; bính âm: Zhūhǎi; nghĩa là “Biển Ngọc”) hay còn gọi là Chu Hải[1] là một thành phố trực thuộc tỉnh (địa cấp thị) ở bờ biển phía nam tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
“Cái gì ?
Mẹ đi cùng bọn con? Mẹ, có lầm không đấy?” Chu Thiên Trì dường như là
dùng giọng điệu muốn nhảy dựng lên để nói chuyện, anh không thể tin
được, bà mẹ mình lại không hiểu lý lẽ như thế, anh và Văn Quyên đi hưởng tuần trăng mật, người làm mẹ chồng sao có thể đi theo cùng được cơ chứ?
“Mẹ, con
cũng muốn đi, con chưa từng được đến nơi đó!” Cô em chồng cũng bưng bát
cơm ngồi cạnh mẹ chồng, hai tay nắm cánh tay mẹ chồng, vừa đong đưa vừa
làm nũng.
“Đi, mẹ và em con cũng cùng đi chơi hai ngày, quyết định vậy đi!” Mẹ chồng vội
vàng buông bát đũa xuống, cười đến miệng cũng sắp nứt toác ra rồi: “Ông
Chu, ông dọn dẹp bát đũa nhé, trông nhà cẩn thận, nghe không?”
Khuôn mặt chữ điền liếc nhìn mẹ chồng một cái rồi tiếp tục đọc báo chí, xem như đồng ý.
“Mẹ!” Chu Thiên Trì uất ức, đứng trước bàn cơm.
“Mẹ cái gì mà mẹ? Đi cùng không tốt à? Người cùng nhà đi du lịch tốt biết bao
chứ?” Mẹ chồng đầu tiên là mặt tối sầm nhìn con trai gào thét lên, lại
bày mặt cười nói với Tiền Văn Quyên: “Con nói xem, Văn Quyên?”
“Thiên Trì, để mẹ đi cùng đi!” Tiền Văn Quyên biết, nếu không đồng ý, không lên tiếng, chỉ sợ lại xảy ra cuộc chiến như tối qua.
===========
“Anh xin
lỗi, Văn Quyên, vợ à, xin lỗi. Vốn hưởng tuần trăng mật không được đi xa thành phố anh đã cảm thấy rất có lỗi với em rồi, nay lại xuất hiện hai
người đáng ghét kia nữa, anh thật sự không có cách nào với hai người ấy, nếu tiếp tục như vậy nữa, chắc anh chỉ còn cách mua nhà chuyển ra ở
riêng mất.” Chu Thiên Trì trở lại trong phòng vừa sắp xếp hành lý vừa
oán giận.