Tiền Văn
Quyên lại nhìn bản thân, hình như mình mặc có đơn giản một chút: Mặc áo
bông xám rộng thùng thình và quần bò màu đen. Vì hoàn cảnh gia đình, cô
tự nhận mình có thói quen tiết kiệm rất tốt của các cô gái sinh sau năm
70, lại có giản dị mộc mạc của những người sinh sau năm 80. Cho dù kết
hôn, cô cũng không dám mua cho mình vài bộ quần áo, cho dù mình là cô
dâu mới, cũng không ăn mặc đẹp như mẹ chồng và em chồng. Chỉ riêng điểm
này, Chu Thiên Trì đã cảm thấy cực kì áy náy, nhưng Tiền Văn Quyên cũng
không để trong lòng. Mặc dù ăn mặc tương đối đơn giản, nhưng lại không
hề che dấu được nét xinh đẹp và thanh khiết động lòng người trời sinh
của cô.
Từ trên xe bus xuống đã là mười hai giờ trưa. Tiền Văn Quyên và Chu Thiên Trì mỗi
tay đều xách hai vali hành lý thật to, mà mẹ và em chồng dìu dắt lẫn
nhau nhìn trái phải, vẻ mặt hưng phấn đầy kích động.
“Mẹ, chúng ta ở nhà nghỉ nhỏ này nhé?” Tay Chu Thiên Trì cũng xách đến tê dại rồi
chứ huống chi Tiền Văn Quyên. Chu Thiên Trì lúc này đã hận nghiến răng
nghiến lợi. Anh và Văn Quyên chỉ mang một vali hành lý đơn giản, còn hai người một già một trẻ đáng giận kia thế mà lại mang đến ba vali lớn. Bộ muốn đi nước ngoài chắc? Cần nhiều đồ đạc làm gì? Thật sự là đáng giận
mà!
“Nhà nghỉ? Em không ở đâu!” Em chồng vừa nghe ở nhà nghỉ đã kêu rất to: “Nhà nghỉ
bẩn lắm, mẹ, không chừng còn có bệnh truyền nhiễm nữa đó!”
“Hai người bọn họ muốn ở nhà nghỉ thì cứ để hai người họ ở, tôi và con tôi đương
nhiên phải đến ‘khách sạn lớn ven biển’ cấp 4 sao rồi! Vất vả lắm mới đi được một chuyến, đương nhiên phải tận dụng hưởng thụ mới đúng!” Mẹ
chồng kéo con gái đi thẳng đến ‘khách sạn lớn ven biển’ ở phía trước.
Mặt Chu
Thiên Trì lập tức biến sắc, sắp nổi cáu, Tiền Văn Quyên thấy tình thế
không ổn, liền vỗ vỗ chồng, hy vọng anh đừng so đo.
“Hai người cứ ở khách sạn lớn đi, con và Văn Quyên sẽ ở nhà nghỉ này, hành lý, hai người tự đi mà xách lấy! Tạm biệt!” Chu Thiên Trì không chút khách khí
đặt hành lý xuống đất, cầm lại vali nhỏ màu đỏ của anh, kéo tay Tiền Văn Quyên xoay người đi về phía nhà nghỉ.
“Thằng
thối tha, muốn đối chọi với mẹ mày à? Cho dù bọn mày muốn ở nhà nghỉ thì bọn mày cũng phải xách hành lý đến khách sạn cho bọn tao mới được!” Mẹ
chồng cũng không chút khách khí nói với con mình.
Trong lòng Tiền Văn Quyên rõ ràng, kỳ thật mẹ chồng cũng không phải thực sự tức
giận con bà, mà bà như vậy, đơn giản là không muốn để cho nàng dâu như
cô được lợi, bày tỏ bất mãn với việc con mình luôn nói thay cho vợ thôi.
“Đúng đó,
giúp chúng tôi xách hành lý đến khách sạn đi, lỡ mẹ bị trật eo, anh có
chịu trách nhiệm được không?” Em chồng cười hùa theo mẹ chồng, làm dáng
vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn.
“Các
người, các người đừng có quá đáng thế!” Chu Thiên Trì tức đến nỗi nói
cũng không trôi chảy: “Đúng là oan gia, già trẻ oan gia!”
Chu Thiên
Trì quay trở lại, đành phải nhấc hành lý đi phía sau hai người, chỉ lần
này thôi, Chu Thiên Trì nhấc ba hành lý lớn lên, còn lại một vali hành
lý nhỏ để cho Tiền Văn Quyên xách.
Chu Hiểu Yến lại bĩu môi khêu gợi của mình bày tỏ bất mãn với hành động này của anh trai.