Tiền Văn Quyên nhìn bộ dáng cô em chồng hai tay trống không đắc ý hả hê, trong
lòng thật không thoải mái, mẹ chồng thì không nói, dù rằng bà vẫn trẻ có khả năng tự xách, nhưng thế nào đi nữa bà ấy cũng là mẹ chồng của cô,
cũng là trưởng bối, còn con ranh Chu Hiểu Yến kia, dựa vào cái gì mà bắt cô xách hành lý cho nó? Nó cho rằng mình là ai? Chị cả à? Tất cả mọi
người phải phục vụ nó sao? Vấn đề cô là chị dâu nó, sao nó lại không tôn trọng chị dâu mình một chút nào như thế? Ngẫm lại là thấy bực bội!
Cuối
cùng cũng xách hành lý đến trước cửa khách sạn ven biển, Chu Thiên Trì
phẫn nộ ném xuống, nắm tay Tiền Văn Quyên đang định xoay người bỏ đi.
Tiền Văn Quyên nhìn mẹ chồng, có chút không tình nguyện.
“Ê,
thằng kia, mày thật sự muốn chống đối mẹ mày như vậy sao? Ai nói sẽ cho
mày ở nhà nghỉ? Là tự mày nói muốn ở nhà nghỉ đấy chứ, thật đúng là đến
chết còn ngang ngược. Phục vụ, cho tôi hai phòng tốt một chút!” Mẹ chồng một bên đặt phòng, một bên gọi con trai mình lại.
“Thiên
Trì à, nếu mẹ đã bảo chúng ta ở chung thì chúng ta cùng ở chung đi!”
Tiền Văn Quyên vui vẻ kéo tay Chu Thiên Trì quay lại. Cô nói như vậy,
đơn giản là không muốn cãi nhau, cùng tới đây, đương nhiên phải ở cùng
một chỗ, cũng tiện chăm sóc lẫn nhau, cho dù cô có trăm lần không tình
nguyện có người quấy rầy thế giới hai người của cô và Thiên Trì đi nữa.
“Nhìn
đi, ngay cả vợ mày cũng muốn ở lại khách sạn lớn, rất muốn hưởng thụ,
sao mày lại không biết hưởng thụ nhỉ?” Mẹ chồng cầm thẻ phòng, đưa cho
Tiền Văn Quyên một tấm.
“Đúng, rất biết hưởng thụ.” Em chồng lại phụ họa theo.
Lời nói
của mẹ chồng rất lạnh lùng, rất khiến lòng người ta lạnh lẽo, Tiền Văn
Quyên nghe xong trong lòng không thoải mái. Đây là tuần trăng mật của cô và Thiên Trì mà, sao có thể gọi là được hưởng phúc trời chứ? Chẳng lẽ
bà muốn để cho cô và Thiên Trì ở lại nhà nghỉ nhỏ kia sao? Tiền Văn
Quyên cảm thấy dù cho mẹ chồng không thích cô, khỉnh thường cô đến mấy,
cũng không thể hạ thấp cô như vậy, giống như cười nhạo tám đời nhà cô
cũng chưa từng đủ khả năng ở một khách sạn cao cấp vậy.
Còn nữa, việc cô em chồng phụ họa khiến Tiền Văm Quyên cảm thấy rất ghét, cực kì phản cảm, thật sự là hận không thể cho kẻ không tôn trọng chị dâu của
mình này hai cái tát, để cho nó nhớ đời! Ranh con!
Tiền Văn Quyên cúi đầu, quyết định không nói gì nữa, đỡ phải khiến mẹ chồng lại
châm chọc cô. Từ đêm qua đến giờ, đã không phải lần đầu tiên.
“Mẹ, mẹ
có thể nói chuyện với chúng con giống người bình thường được không? Rốt
cuộc mẹ làm sao vậy? Từ hôm qua tới giờ, mẹ cứ quái gở, nếu thấy chúng
con không vừa mắt, chúng con có thể tách ra, ở nhà nghỉ nhỏ cũng không
sao cả.” Chu Thiên Trì cũng hiểu hàm ý trong lời của mẹ mình, mẹ mình
liên tục châm chọc Văn Quyên, cho nên, anh không thể chịu đựng được.
“Còn mày nữa, con ranh, câm miệng của mày lại!”