“Tao
muốn nói gì thì nói đó, tao nói chuyện còn tới lượt mày dạy sao? Người
từ hôm qua tới giờ không bình thường chính là mày, sao lại nói tao quái
gở? Thằng thối tha, nếu mày khăng khăng ở lại nhà nghỉ, tao cũng không
ép mày, mặc kệ mày!” Mẹ chồng trợn mắt nhìn, trên mặt tối sầm. “Còn nữa, mày ít bắt nạt em mày lại chút đi, nếu mày dám bắt nạt em mày nữa, tao
sẽ không khách khí với mày đâu.”
Nói xong, hai người thản nhiên đi lên phòng 406.
Nhìn hai mẹ con kẻ xướng người họa bênh vực lẫn nhau, Tiền Văn Quyên thấy nhức
cả đầu. Những ngày tháng sau này còn rất dài, tiếp theo phải đối phó với một già một trẻ thế nào đây?
===========
“Mẹ anh, mẹ anh bị làm sao vậy nhỉ? Quả thực là rất không bình thường!” Chu
Thiên Trì tức giận, vừa đi vào phòng 609 liền ném hành lý xuống đất.
“Còn con ranh đáng ghét kia nữa, tức chết anh mất!”
Tiền Văn Quyên nhìn thấy khuôn mặt giận tái đi của ông chồng, không khỏi nở nụ cười.
“Này, em cười gì đấy? Buồn cười như vậy sao? Không cảm thấy mẹ anh rất đáng giận à? Không biết sao bà ấy cứ bắt nạt em mãi, bắt nạt anh nữa chứ? Lại còn con oắt đáng ghét kia, hôm nào anh nhất định phải tìm bạn trai cho nó,
cho nó gả ra ngoài sớm một chút, đỡ phải cả ngày theo đằng sau mông mẹ
bắt nạt người khác, còn nữa, một mình nó mà hai túi hành lý lớn, đều là
bọn mình giúp nó xách, em nói xem có tức không?” Chu Thiên Trì vừa gào
thét vừa ném áo khoác xuống sofa.
“Ông xã
yêu à, em đã nói rồi mà, mẹ nói cái gì chúng ta cũng không so đo là
được, hơn nữa anh cũng từng dặn dò em, mẹ thích nói gì thì mặc kệ mẹ là
được rồi, hà tất gì phải chống đối lại mẹ chứ? Bà ấy là mẹ ruột của anh
mà!” Tiền Văn Quyên nhặt vali hành lý trên mặt đất lên.
“Anh chỉ nhìn không quen việc làm của bà mấy ngày nay thôi, vả lại luôn nói
chuyện một cái quái gở, dù sao, bất kỳ ai bắt nạt em thì anh không thể
dễ dàng tha thứ được, mẹ anh cũng không được, tại sao họ phải ăn hiếp em thế chứ? Một cô em hiền lành xinh đẹp đáng yêu lại hiểu biết như vậy,
thương yêu còn không hết nữa là. Tới đây, em yêu, cho anh ôm một cái
nhé? Làm anh đau lòng chết đi được!” Chu Thiên Trì một tay kéo Tiền Văn
Quyên đang dọn dẹp quần áo vào lòng, tình cảm nồng nàn ôm lấy cô, nhẹ
nhàng hôn một cái lên trán cô: “Có điều cũng còn may, tuy rằng ở cùng
một khách sạn, nhưng hai người họ lầu bốn, đôi mình ở lầu 6, thật là
trong bất hạnh cũng có chút may mắn!”