Vào ngày 1 tháng 1 năm 2003, thời tiết không hề nắng ráo như trong dự báo, chẳng những không có mặt trời, mà thậm chí trong gió lạnh đầu mùa còn mang
theo cơn mưa nhỏ, nhưng khí trời như vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm
trạng lập gia đình của Tiền Văn Quyên, lòng cô ấm áp, bởi ông chồng Chu
Thiên Trì đã dắt cô một mạch vượt qua ba cửa ải chém sáu tướng, phá vỡ
trăm ngàn cách trở, rốt cục cũng có một ngày đi vào cung điện hôn nhân
cô hằng mơ ước.
Cô rất
cảm kích Chu Thiên Trì, cô là một cô gái đến từ vùng nông thôn của tỉnh
Hồ Nam, có thể may mắn gả đến Quảng Châu là một vinh hạnh cùng tự hào
lớn lao của cô rồi, huống chi Chu Thiên Trì yêu cô như vậy, bất chấp mẹ
mình phản đối quyết liệt, vẫn dùng tấm lòng kiên định khiến cho tình yêu có kết quả. Cho nên cô rất cảm kích, cũng rất cảm động, cô mang theo
lòng cảm kích ấm áp, quyết định gả cho Chu Thiên Trì vào ngày hôm nay.
Cả nhà
Chu Thiên Trì là người Quảng Châu bản địa, chỉ có mẹ anh là nguyên quán
cũng ở Hồ Nam. Ba mẹ Chu Thiên Trì đều hi vọng anh có thể kết hôn với
một cô gái Quảng Châu bản địa, nếu cũng làm viên chức giống anh là tốt
nhất.
Hôm nay
kết hôn, Tiền Văn Quyên tự nói với mình không dưới trăm ngàn lần: Cô
nhất định phải yêu chồng thật nhiều, đối đãi với ba mẹ chồng thật tốt,
hết sức quý trọng cuộc sống sau này, sống hòa thuận với người trong nhà, làm một “phụ nữ ba tốt”, một người vợ tốt, một nàng dâu tốt, và sau này sẽ làm một người mẹ tốt.
Nhưng cô lại không biết rằng, trong cuộc sống hôn nhân có rất nhiều chuyện phát
sinh không như cô tưởng tượng, tất cả tính toán của cô đều chỉ là ảo
tưởng. Cho đến vài năm sau, cô mới hiểu được một đạo lý sâu sắc: phụ nữ
lập gia đình, không chỉ là gả cho chồng, mà còn là gả cho mọi người
trong nhà của chồng, nếu muốn làm một phụ nữ ba tốt, thật đúng là chuyện không dễ dàng gì. Nhất là khi phải đối mặt với bà mẹ chồng trẻ tuổi.
=================
Vừa về
đến nhà sau khi tiễn khách khứa ở khách sạn, mẹ chồng Chu Ngọc Hà mặc bộ len bó sát người màu đỏ thẫm, gương mặt tối sầm đi vào phòng tân hôn
của cô, nhìn Tiền Văn Quyên đang cởi trang phục mà nói: “Văn Quyên, sau
này con còn phải ăn ở trong cái nhà này, một vạn đồng tiền hồi môn kia
của con tạm thời đưa mẹ giữ đi!”
Tiền Văn Quyên xoay người, giật mình nhìn chằm chằm bà: mẹ chồng mặc bộ đồ đỏ
làm nổi bật làn da trắng mịn, càng thêm trẻ tuổi, nhìn qua sẽ nghĩ chưa
đến bốn mươi. Từ lúc nào cô có bà mẹ chồng trẻ thế này? Vào trước hôm
nay, sao cô không cảm thấy bà trẻ tuổi nhỉ? Thật đúng là trẻ đến có chút làm cô khó tin nổi. Chỉ là gương mặt âm u và sự trẻ trung của mẹ chồng
lúc này lại hình thành một sự đối lập rõ rệt.