Cho tới
giờ Tiền Văn Quyên cũng chưa từng tính toán với người nhà Chu Thiên Trì
đã không hề cho cô một phân tiền sính lễ nào, cô cảm thấy một thôn nữ
như cô được gả cho người thành phố Quảng Đông như Chu Thiên Trì như vậy
đã là một đặc ân mà trời ban cho rồi. Nhưng lúc này, bà mẹ chồng trẻ
tuổi của cô lại muốn lấy hết số tiền mồ hôi nước mắt cô đã làm việc dành dụm từng tí một suốt mấy năm qua, ít nhiều trong lòng cô cũng có chút
không muốn.
Tiền hồi môn cũng không nhiều, tròn một vạn đồng, đó là tất cả tiền làm công vài năm nay cô ăn uống tiết kiệm mà tích góp được. Đương nhiên, cô kiếm
được không chỉ có một vạn đồng này, chỉ vì em trai còn đang học đại học, nên số tiền còn lại đều đưa cho ba mẹ giữ, chỉ giữ lại cho mình một vạn đồng này coi như của hồi môn.
“Mẹ, có
thể cho con giữ lại một ít không? Con đưa mẹ tám ngàn được chứ?” Trên
người Tiền Văn Quyên chỉ có một vạn đồng này, nếu như số tiền đó bị lấy
hết, cô sẽ không còn xu nào. Người không có tiền, lẽ nào ngay cả mua
băng vệ sinh cũng phải xin chồng hoặc chìa tay đòi tiền mẹ chồng sao?
Tiền Văn Quyên muốn giữ lại số tiền này để phòng thân, gả đến gia đình
xa lạ có chút tiền phòng thân cũng đỡ lo lắng, nhưng không ngờ mẹ chồng
lại quan tâm đến chút tiền ấy của cô. Nếu mẹ chồng muốn, nào có thể
không đưa? Hơn nữa lúc này, sắc mặt của bà, thật sự rất dọa người.
“Trong
nhà có ăn có uống, cần tiền làm cái gì? Trên người Thiên Trì chưa bao
giờ mang tiền, tiền của nó đều đưa tôi giữ. Sau này tiền lương của cô và Thiên Trì cũng phải đưa cho tôi, tôi bảo quản giúp các người.”
Mặt mẹ
chồng từ tối biến thành đen, so với gương mặt trẻ trung kia của bà rất
không hợp: “Ngày đầu tiên kết hôn, đừng cò kè mặc cả với tôi, tôi làm
như vậy cũng là muốn tốt cho anh chị.”
Tiền Văn Quyên biết rõ mẹ chồng vẫn luôn không thích cô, chỉ bởi vì cô là gái
quê, chồng cô không nghe lời bà kết hôn với người Quảng Châu, mà lại đi
cưới một cô gái ngoại tỉnh như cô, mẹ chồng có thành kiến với cô cũng có thể hiểu được, Tiền Văn Quyên cũng không so đo gì, cô tin rằng, chỉ cần đối xử với mẹ chồng thật tốt thì mẹ chồng nhất định sẽ tiếp nhận cô,
chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Lòng người, đều làm bằng thịt!
Cho nên
Tiền Văn Quyên mặc dù có không tình nguyện đến đâu đi nữa, cô cũng không muốn ngày đầu tiên kết hôn lại cãi nhau với mẹ chồng, không muốn mẹ
chồng càng thêm ghét mình. Cô trời sinh tính tình hiền lành, hơn nữa
tuổi còn trẻ chưa hiểu chuyện gia đình, thêm vào đó còn bị gương mặt hắc ám của mẹ chồng làm cho sợ, Tiền Văn Quyên liền miễn cưỡng cười, ngoan
ngoãn giao tiền cho mẹ chồng, bày ra bộ dáng vô cùng tự nguyện.
Khi Tiền Văn Quyên đưa tiền cho mẹ chồng, lúc này bà mới giãn mặt ra, lộ một tia mừng thầm, bà cầm tiền không nói câu nào liền xoay người rời đi.