“Mẹ,
Tiền Văn Quyên có bao nhiêu tiền hồi môn?” Mẹ chồng mới ra khỏi phòng
của cô, Tiền Văn Quyên liền nghe thấy tiếng nói chuyện của em chồng Chu
Hiểu Yến. Em chồng năm nay cũng 24 tuổi bằng tuổi cô, đã tốt nghiệp đại
học được một năm, hôn nhân và sự nghiệp đều chưa có.
“Một người làm công ngoại tỉnh, liệu có bao nhiêu tiền hồi môn chứ? Chỉ có một vạn đồng thôi!” Mẹ chồng chế giễu trả lời.
“Hai người nói nhỏ thôi, Văn Quyên nghe thấy bây giờ!’ Bố chồng chậm rãi nói.
Bố chồng Chu Văn Điền là một giáo viên trung học được mọi người tôn kính, còn
từng giữ chức hiệu trưởng mấy năm, năm nay 60 tuổi, mới vừa nghỉ hưu,
người rất đôn hậu, lúc bình thường không hay nói nhiều, thế nhưng Tiền
Văn Quyên luôn rất kính trọng ông.
Mẹ chồng còn trẻ tuổi, năm nay mới 45, kém bố chồng 17 tuổi, có thể gọi là gia
đình chồng già vợ trẻ. Bà từng làm kế toán cho một công ty vận tải nào
đó, sau khi công ty bị phá sản, bà bắt đầu ở nhà làm sổ sách kế toán cho những hộ buôn bán cá nhân, vừa nhàn hạ lại kiếm được không ít.
Trước
khi kết hôn, Chu Thiên Trì từng nói qua với cô về tính tình của mẹ, mẹ
anh là một người phụ nữ yêu tiền, ở nhà hay bên ngoài đều tương đối độc
tài, trong nhà lớn bé đều nghe theo bà tất cả mọi chuyện, chỉ cần là
chuyện bà đã quyết, những người còn lại đều không có quyền phản đối. Chu Thiên Trì nói thêm, lý do mẹ anh trở thành như vậy tất cả đều do ba anh nuông chiều, ba lớn hơn mẹ 17 tuổi, có thể không nhường nhịn bà sao?
Nếu như không nhường, cái nhà này nhất định bị bà làm ầm ĩ đến tận trời, mà vừa nhường một cái đã tạo thành một nhà theo chủ nghĩa nữ bá quyền.
Ba anh ấy à, bây giờ thành không biết thì không nói, mà có biết cũng
không nói, vì đảm bảo gia đình hòa thuận cùng yên ổn, im lặng mới là
thượng sách, là an toàn nhất. Cho nên, trước khi kết hôn, Chu Thiên Trì
cũng dặn Tiền Văn Quyên sau này gặp phải chuyện gì cũng phải cố gắng
nhường nhịn mẹ, đừng tranh cãi với bà, bây giờ mọi người trong nhà đều
học tập theo ba anh rồi.
Trước đây Tiền Văn Quyên căn bản không chú ý đến chuyện này, nhưng hiện giờ, cô đã có cảm giác.
Toàn bộ
gia tài đều bị mẹ chồng lấy đi, nhưng Tiền Văn Quyên còn nghe thấy lời
nói như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng tủi thân, cả người giống như bị dội một gáo nước lạnh, khiến trái tim cô lạnh lẽo.
Người
khác kết hôn dù thế nào cũng được nhà chồng cho một ít tiền lì xì gì đó, nhưng đến cô kết hôn, lại rơi vào cảnh người không một đồng xu.
Ngày
trước, bạn học cấp ba cùng làng với cô, lúc kết hôn cô ấy được ba mẹ
chồng cho tám ngàn đồng tiền lì xì không nói, đằng này hai vạn tiền lễ
hỏi cũng trả cho cô ấy, tiền biếu hơn hai vạn đồng một phân cũng không
lấy mà cho cô ấy toàn bộ, tuy rằng cô ấy gả cho người nông thôn, nhưng
so với cô được gả cho người Quảng Châu còn sướng hơn nhiều, tuần trăng
mật còn được đi Lệ Giang ở Vân Nam. Vả lại, nghe nói hai năm nữa cô ấy
và chồng cũng dự định mua nhà trong thành phố.
Tiền Văn Quyên không khỏi tủi thân mà rơi lệ. Cô tự thấy mình ngoại trừ là người ngoại tỉnh đi làm công ra, còn những thứ khác, tuyệt không thua kém ông chồng mình.