“Chu Thiên Trì, anh đừng có quá đáng nhé? Anh mới họ Cẩu đấy! Có để cho em vào không thì bảo?” Chu Hiểu Yến nổi giận.
“Không cho, trừ phi mày sửa lại cách xưng hô?” Chu Thiên Trì tiếp tục chặn cửa.
Tiền Văn
Quyên vẫn nằm ở bên trong nghe cuộc đối thoại của hai người họ, cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, dạy dỗ cái đứa không biết lớn nhỏ này là
đúng, ông xã à, cố lên!
“Được, anh không cho vào đúng không? Em gọi mẹ đến!” Chu Hiểu Yến lập tức xoay
người chuẩn bị đi gọi mẹ: “Xem mẹ trừng trị anh thế nào!”
“Được, mày được lắm, mày rất giỏi, động một tí là gọi mẹ, tao xem sau này mày lấy
chồng, mày với người nhà chồng cãi nhau có phải cũng muốn đi gọi mẹ hay
không. Con ranh này, đổi đồ nhanh lên, đổi nhanh rồi cút đi!” Chu Thiên
Trì đành phải thỏa hiệp, anh nào dám trêu chọc đến mẹ. Hai ngày nay mẹ
đối với anh đúng là bất mãn.
Thấy chồng chưa gì đã thỏa hiệp, Tiền Văn Quyên cảm thấy khó chịu, cực kỳ không đã ghiền.
“Em thích gọi, trở ngại gì đến anh? Là mẹ của mình anh à? Thật buồn cười!” Chu Hiểu Yến xách vali xông vào phòng.
“Ôi chao,
phòng của hai người hình như rộng và đẹp hơn phòng của em và mẹ đấy,
giường này, còn là giường tròn, rèm cửa còn là màu hồng nhạt, ngắm biển
cũng rõ ràng hơn, thật là đứng được cao nhìn được xa nha.” Vừa mới đi
vào Chu Hiểu Yến đã líu ríu kêu lên.
“Này, mày
tới để đổi vali, không phải để xem căn phòng nào thoải mái hơn chứ? Xách cái vali này rồi mau cút đi!” Chu Thiên Trì ném cái vali ra ngoài cửa,
sau đó lôi kéo Chu Hiểu Yến dắt ra ngoài.
Khóe miệng Tiền Văn Quyên hiện lên một nụ cười mỉm, nhìn theo Chu Hiểu Yến bị kéo ra ngoài.
“Chu Thiên Trì, Tiền Văn Quyên, hai người nhớ lấy, hai người đối xử với tôi thế
nào, hừ!” Chu Hiểu Yến bị kéo ra ngoài cảm thấy cực kỳ uất ức. Cô chỉ
muốn nán lại thêm một chút thôi, thế mà Chu Thiên Trì lại còn đuổi cô ra ngoài trước mặt Tiền Văn Quyên. Trước đây, chưa từng xảy ra chuyện thế
này, trước kia bất cứ chuyện gì anh trai cũng đều nhường cô. Đều tại cô
hết, Tiền Văn Quyên, cứ chờ xem!”
========
“Văn Quyên, em gái anh có phải rất đáng ghét không?” Chu Thiên Trì tiếp tục ôm Tiền Văn Quyên, mặt hướng về biển lớn.
“Không đâu, em thấy rất thú vị.” Trong lòng Tiền Văn Quyên tiếp tục bị hạnh phúc lấp đầy.
“Cô em
chồng của em, sợ rằng cũng không dễ ứng phó hơn mẹ chồng của em bao
nhiêu, anh thật có chút lo lắng, không biết sau này em có thể chịu đựng
nổi hay không!” Chu Thiên Trì nắm chặt bàn tay mình.
“Chỉ cần
ông xã yêu chịu đựng nổi, em cũng chịu đựng nổi!” Câu nói này của Tiền
Văn Quyên ngoài việc an ủi ông xã ra, cũng là để an ủi bản thân. Hiện
giờ cô có cảm giác mình đã không chịu đựng nổi, cho dù có không chịu
đựng nổi, cũng phải ép buộc mình chịu đựng.
Chu Thiên
Trì tiếp tục nâng cằm Tiền Văn Quyên lên, cả hai người nhìn nhau thắm
thiết vài giây, sau đó anh chậm rãi cúi đầu kề sát môi cô.