“Cộc cộc cộc cộc!” Tiếng gõ cửa so với hồi nãy còn dồn dập hơn, cảm giác giống như giặc ngoại xâm vào thôn vậy.
“Có lầm không đấy?” Chu Thiên Trì không kiên nhẫn mà ngẩng đầu lên, cũng hướng ra cửa phòng gầm to: “Ai?”
“Là mẹ.”
Vừa nghe, là giọng của mẹ chồng.
Chu Thiên Trì và Tiền Văn Quyên nhìn nhau một cái.
“Mẹ, mẹ muốn làm gì?”
“Mẹ và
Hiểu Yến muốn đổi phòng với các con!” Lúc mẹ chồng nói những lời này,
giọng điệu thật là nhẹ nhàng, giống như không có chút băn khoăn nào vậy.
“Ôi, mẹ
của con, không phải phòng nào cũng giống nhau sao? Sao lại theo con ranh đó gây rối lung tung chứ?” Chu Thiên Trì bất đắc dĩ mở cửa.
Cửa vừa mở ra, mẹ chồng liền xông vào, đầu tiên là trừng mắt liếc Chu Thiên Trì
một cái, ngay sau đó lại trừng mắt liếc Tiền Văn Quyên một cái, sắc mặt
kia, vẫn âm u không quang đãng. Tiền Văn Quyên không biết mình đã đắc
tội mẹ chồng chỗ nào, mà mẹ chồng lại trừng mắt cô như vậy. Tiền Văn
Quyên còn phát hiện, mẹ chồng đã thay một cái áo khoác mới, là áo bông
mỏng màu vàng nhạt.
Mẹ chồng đi vào phòng, giống như một gián điệp, nhìn trái nhìn phải, tròng mắt xoay chuyển cực kỳ linh hoạt.
“Ai nói
Hiểu Yến gây rối lung tung? Rõ ràng căn phòng này rộng hơn, cao cấp hơn
một chút, cả cái giường cũng không giống nhau!” Mẹ chồng còn ngồi lên
giường nhún mông mình: “Quả nhiên êm hơn! Như vậy đi, chúng ta đổi
phòng!”
Lúc này
Chu Hiểu Yến đang tươi cười đầy mặt, đắc ý hả hê từ bên ngoài xông vào,
thậm chí cô ta cũng không thèm liếc mắt Tiền Văn Quyên đến một cái, cũng không quan tâm đến cảm nhận của cô và anh trai cô ta.
Chu Thiên Trì tức giận đến không nói nên lời, nhấc hành lý lên kéo tay Tiền Văn Quyên đi ra ngoài.
“Đúng rồi, anh trai, ba vali hành lý lớn của em và mẹ phiền anh mang giúp lên đây
nhé!” Chu Hiểu Yến thò đầu ra, nhìn về phía bóng lưng Chu Thiên Trì đi
trên hành lang, dùng giọng the thé mà nói.
“Thật sự
là người nghèo chí cũng thiếu, anh mà có tiền, anh tuyệt đối không ở
trong cái khách sạn này nữa, anh nhất định sẽ đến khách sạn năm sao tốt
nhất ở Châu Hải! Tuyệt đối không để mẹ anh và con ranh đó chèn ép như
vậy!” Chu Thiên Trì kéo vali, cố ý dùng bánh xe vali để bày tỏ sự bất
mãn.
“Thôi bỏ
đi, đừng so đo với hai người họ, đừng ảnh hưởng tới tâm tình tốt của
chúng ta, lát nữa, chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé? Có điều, hôm nay em
muốn ăn món Hồ Nam!” Tiền Văn Quyên làm nũng khoác tay ông xã đi về phía trước.
“Ừm, chúng ta đi ăn món Hồ Nam, ăn món Hồ Nam của chúng ta, nếu hai người đó bám
theo, anh xem con ranh đó bị cay chết như thế nào!’ Chu Thiên Trì không
tức giận nữa, cùng bà xã đi thang máy xuống lầu bốn.