Tiền Văn Quyên và Chu Thiên Trì cho rằng mẹ chồng và em chồng bỏ đi
như vậy thì ít nhất mấy ngày này cũng không tới quấy rầy hai người nữa,
vì thế cả hai lòng tràn đầy vui mừng tiếp tục vùi đầu mà ăn.
“Ông xã à, em ăn xong rồi, anh cũng ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta
mau chóng rời khỏi nơi này.” Tiền Văn Quyên buông đũa xuống thúc giục,
cô vội vã, muốn rời khỏi quán cơm này sớm một chút để cùng chồng đi chơi riêng, giờ phút này cô thật sự rất lo lắng mẹ chồng và em chồng sẽ
nhanh chóng quay lại.
Thấy bà xã thúc giục, Chu Thiên Trì liền hiểu ra ý trong lời nói của
vợ, vì thế tốc độ ăn cũng nhanh hơn. Ngay khoảnh khắc Chu Thiên Trì cơm
no rượu say buông bát đũa xuống thì chuyện Tiền Văn Quyên lo lắng rốt
cuộc cũng đến, cô thấy mẹ chồng mặt đầy tươi cười trở lại, phía sau bà,
vẫn là đứa em chồng làm người ta ghét đi theo như cũ, nhìn nét mặt hai
người, giống như biến thành người khác vậy, ngoài vẻ mặt tươi cười, đang vui vẻ hớn hở đi về phía hai người, thì cái miệng vẫn sưng đỏ như
trước.
“Ông xã, ông xã, anh xem, mẹ anh đã quay lại rồi kìa, em bảo anh
nhanh lên anh lại không vui, giờ thì hay rồi!’ Tiền Văn Quyên đẩy đẩy
Chu Thiên Trì.
Chu Thiên Trì lúc ấy đang cầm một cây tăm, chuẩn bị đưa lên miệng,
cây tăm còn chưa chạm đến hàm răng, đã bị một già một trẻ trở lại dọa
ngây người.
“Âm mưu, nhất định là âm mưu!” Đây là phản ứng đầu tiên của Chu Thiên Trì.
“Nhỏ tiếng chút, ông xã, đừng để mẹ nghe thấy!’ Tiền Văn Quyên nhỏ
giọng nhắc nhở: “Nhớ kĩ, phải thuận theo, nhất định phải thuận theo hai
người họ!’
“Hai con, vẫn còn ăn à? Mẹ và em gái con đã ra ngoài mua ít hoa quả,
nhìn xem!’ Mẹ chồng cầm hoa quả trong tay đưa qua đưa lại. Quả thật là
một túi hoa quả lớn, còn có cả đồ uống.
“Mẹ, sao mẹ lại quay lại thế?” Chu Thiên Trì thất vọng hỏi: “Không phải vừa rồi mẹ rất tức giận à?”
“Không tức giận, không tức giận, có gì mà phải tức chứ? Sau này nhà
chúng ta có cô con dâu là người Hồ Nam, chúng ta cũng cần phải thích ứng với người nhà chứ, dù sao cũng không thể cứ để mình con dâu thích ứng
với chúng ta được, đúng không?” Mẹ chồng cười cực kỳ tự nhiên, lại khó
có thể che giấu hết oán giận trong lòng bà. Tiền Văn Quyên nghe ra trong lời nói của mẹ chồng có hàm ý sâu xa.
“Đúng vậy, đúng vậy, nhất định phải tôn trọng hai người. Mẹ, chúng ta nên đi đâu chơi bây giờ?” Em chồng cũng nhìn hai người mà cười.
“À,… chuyện này thì… để Văn Quyên quyết định! Nó nói đi đâu thì chúng ta đi theo đến đó!” Khi mẹ chồng cười còn cố ý híp mắt lại.
“Mẹ, hai người đi đâu thì chúng con sẽ cùng đi đến đó, đi thôi, Thiên Trì!’ Tiền Văn Quyên thấy mẹ chồng là kiểu ‘người tới thì không thiện
mà người thiện thì không tới’, đương nhiên không thể không biết thời
thế.
“Chúng con cũng đang định đi Ngư Nữ (tượng Ngư Nữ của Châu Hải), nếu hai người cảm thấy hứng thú vậy cùng đi chứ?” Chu Thiên Trì kéo
Tiền Văn Quyên đi, sau khi thanh toán xong liền xoay người rời khỏi quán ăn.
Chu Ngọc Hà và Chu Hiểu Yến thấy Chu Thiên Trì kiêu ngạo không coi ai ra gì như vậy, hai người đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.