“Mẹ,
chúng ta có thể chọn món không cay quá, quán cơm Mao Gia này là quán có
tiếng, mấy đồng nghiệp của con còn nói ăn rất ngon đấy? Đúng không, Văn
Quyên?” Chu Thiên Trì hỏi Tiền Văn Quyên.
“Em? Em
không biết, chưa từng ăn ở đây bao giờ, không biết mùi vị thế nào,
nhưng, nếu đến đây rồi thì nếm thử đi?” Tiền Văn Quyên miễn cưỡng trả
lời.
“Mẹ, nếm thử không? Con muốn nếm thử, món ăn Hồ Nam cũng rất có tiếng.” Cô em
chồng im lặng được vài phút rốt cuộc cũng kiềm nén không được tiếp lời.
“Được, ăn thì ăn!” Mẹ chồng thấy tất cả mọi người đều đồng ý ăn món Hồ Nam, cũng không phản đối nữa.
Chu Thiên Trì gọi sáu món Hồ Nam, còn chọn một món ‘Tổ quốc giang sơn một mảnh hồng’ rất nổi tiếng.
Bốn
người cực kì chờ mong món có tên “Tổ quốc giang sơn một mảnh hồng” này,
nhưng sau khi món ấy xuất hiện trên bàn, hóa ra là đầu cá Động Đình Hồ
và mấy miếng ớt đỏ, nhìn qua sắc hương vị đều đủ cả, cảm giác cũng không tồi.
Mẹ chồng và em chồng nếm qua xong bị cay đến lè lưỡi, không chỉ món này cay thôi đâu, năm món khác cũng đều cay khiến hai người muốn nói cũng không nên
lời, cay đến môi không chỉ đỏ bừng mà còn sưng lên giống như miệng heo.
Mà Tiền Văn Quyên và Chu Thiên Trì lại ra vẻ khích lệ hai người họ: “Ăn
đi mẹ, ăn ngon lắm, lần đầu tiên mới ăn được những món có vị Hồ Nam
chính hiệu thế này! Mẹ xem quán đông như trẩy hội, buôn bán cũng phát
đạt vô cùng. Không ăn thật lãng phí quá!”
“Đúng
vậy, em chồng, em cũng ăn đi, ăn nhiều chút nhé, là anh trai em mời mà,
không ăn cũng uổng!” Tiền Văn Quyên còn hăng hái gắp rau vào bát cô em,
rất nhiệt tình.
Mẹ chồng và em chồng nhìn hai vợ chồng nọ ‘kẻ tung người hứng’, rốt cuộc cũng
hiểu rõ vì sao khi đồng ý ăn món Hồ Nam, Chu Thiên Trì lại nhiệt tình
như thế.
“Ăn đi, mẹ, sao lại không ăn?” Chu Thiên Trì gặm đầu cá.
“Mẹ ăn
no rồi, các con cứ từ từ ăn đi! Hiểu Yến, chúng ta đi trước thôi!” Miệng mẹ chồng thật sự rất khó coi, sưng phù lên. Tiền Văn Quyên không nhịn
được bật cười.
“Rất
buồn cười đúng không? Mới kết hôn có một ngày mà hai đứa mày đã diễn trò ăn ý như thế! Chu Thiên Trì, mày làm mẹ quá thất vọng rồi!” Mẹ chồng
hung hăng trừng mắt nhìn Tiền Văn Quyên vài lần rồi tức giận cầm lấy
túi, đứng dậy bỏ đi. Ở trong mắt Tiền Văn Quyên, mẹ chồng ngay cả khi
phẫn nộ xoay người bỏ đi cũng tao nhã như thế, tóc đong đưa, áo choàng
phấp phới.
“Chu
Thiên Trì, anh quá đáng rồi đó! Biết rõ món ở đây cay như vậy sao ban
nãy không dặn người ta cho ít ớt một chút? Mẹ, đợi con với, aiyo, miệng
của tôi, cay chết mất!” Em chồng vừa quở trách vừa đứng dậy, đi theo sau mẹ chồng, giống hệt như cái đuôi.
Nhìn hai người chật vật bỏ đi, Chu Thiên Trì cười to.
“Ha ha
ha, thật sảng khoái, rốt cuộc anh đã giải được mối hận trong lòng! Nhất
là con ranh kia, cay chết nó, đáng lắm, ai bảo nó đòi đi theo chứ? Một
già một trẻ này không cảm thấy rằng, đâu thể nào đi theo đôi vợ chồng
mới cưới hưởng tuần trăng mật?” Chu Thiên Trì nghiến răng nghiến lợi mà
nói.
“Thiên
Trì, liệu có quá đáng không? Dù sao cũng là mẹ, nếu chỉ em chồng thì
cũng không là gì!” Lòng Tiền Văn Quyên hoảng loạn, cô sợ mẹ chồng sẽ
tính toán tất cả những chuyện này lên đầu cô.
“Không có gì đâu! Dù sao nếu có gì thì hai người họ cứ việc nhắm vào anh, không liên quan gì tới em cả!”
“Nhưng …” Tiền Văn Quyên có chút lo lắng.
“Đừng
nhưng nhị gì nữa, ăn đi, món Hồ Nam là do em dạy anh ăn mà, hai người đó á? Đâu thể nào ăn cay như vậy được? Ha ha ha!” Chu Thiên Trì một bên
cay đến huýt sáo một bên ăn như hổ đói.