Chu Thiên Trì cảm thấy mình sắp phát điên mất rồi, hai tay anh ôm lấy đầu, cả người ngã xuống giường.
“Trời ạ, không để cho người ta sống à?” Chu Thiên Trì than vãn.
“Người nào đấy? Bị bệnh à?” Chu Thiên Trì tức giận gào lên.
“Thằng quỷ, mở cửa ra! Tao là mẹ mày đây!”
Vừa nghe là mẹ, Chu Thiên Trì lại càng muốn phát điên.
“Mẹ của con ơi, rốt cuộc mẹ có chịu để yên không? Tóm lại là có chuyện gì?”
Tiền Văn Quyên che miệng cười.
“Em vẫn
còn cười được à, đợi lát nữa anh sẽ dốc sức hôn em! Vợ à, đi mở cửa đi,
xem mẹ anh có chuyện gì? Thật sự anh không muốn mở cửa!”
Tiền Văn Quyên mở cửa, mẹ chồng liền đi vào, lúc đi vào cũng chẳng hề nhìn cô.
“Thiên Trì à, chúng ta cùng ăn cơm trưa đi? Ăn mỗi bát cháo vào buổi sáng, giờ mẹ đói quá, em con cũng nói đói bụng rồi!”
Con hâm
ấy, đói bụng mà không biết dẫn mẹ đi ăn à? Sao cứ thích quấy rầy hai
người họ nhỉ? Nếu đã thích quấy rầy, vậy thì tôi cho các người nếm mùi
lợi hại của quấy rầy!”
“Được
được, cùng đi ăn cơm trưa! Hôm nay con mời!” Chu Thiên Trì từ trên
giường bật dậy, bộ dáng vui vẻ khiến cho bà Chu Ngọc Hà cảm thấy rất kỳ
lạ.
“Gì thế? Thằng ranh này, sao lạ thế nhỉ?” Chu Ngọc Hà nhìn Tiền Văn Quyên một
cái, Tiền Văn Quyên chỉ đi đến một bên, thu dọn lại quần áo đã lấy ra.
Đợi lát
nữa thật sự có trò hay để xem rồi! Tiền Văn Quyên nghĩ thầm, cảm thấy
rất muốn xem màn kịch vui này, ban đầu cô muốn khuyên can nhưng vừa nghĩ đến em chồng, cô lại muốn giải mối hận trong lòng.
“Không có âm mưu gì chứ?” Mẹ chồng quan sát sắc mặt con trai.
“Mẹ, làm gì có âm mưu nào đâu? Nếu mẹ cảm thấy có âm mưu thì đừng đi theo chúng
con là được, chúng ta đường ai nấy đi, được chưa?” Chu Thiên Trì bày ra
vẻ mặt uất ức trả lời.
“Thật sự không có chứ?” Mẹ chồng quay đầu hỏi lại Tiền Văn Quyên một câu.
Tiền Văn Quyên chỉ nhún vai, biểu đạt thái độ cực kì ‘phủ định’.
==========
Chu Thiên Trì và Tiền Văn Quyên dẫn theo em chồng rời khỏi khách sạn, đi đến “Quán cơm Mao Gia” gần đó.
“Sao? Hôm nay muốn mời chúng ta đi ăn món Hồ Nam?” Đi đến trước cửa quán cơm, mẹ chồng kinh ngạc hỏi.
“Đúng
vậy, Văn Quyên là cô dâu mới mà, thõa mãn cô ấy một chút đi? Đợi đến tối chúng ta lại đi ăn món Trạm Giang.” Chu Thiên Trì cố ý nói cực kì thuận theo tự nhiên, mặt mỉm cười che dấu kích động trong lòng.
“Ăn món
Hồ Nam ngon như vậy sao? Cay chết người đi được!” Mẹ chồng có chút không vui, nhìn qua thôi cũng biết bà không thích ăn món Hồ Nam.