Mấy ngày nay mẹ thật sự quá đáng giận, quá độc ác. Văn Quyên có gì không tốt,
sao mẹ lại đối xử với cô ấy như vậy? Còn dùng một số lý do hoang đường
để cô và anh phải ngủ riêng? Sau đó còn “hãm hại” cô như vậy? Trong lòng Chu Thiên Trì cảm thấy rét lạnh và thất vọng từng hồi, còn với Văn
Quyên thì càng thương tiếc và yêu thương hơn.
Vào lúc
con trai xoay người rời đi, Chu Ngọc Hà đã thấy được một tia lạnh lùng
và khinh bỉ trong mắt anh, cũng giống như biểu cảm khi bà nhìn Tiền Văn
Quyên vậy.
=====================
Lúc Chu Thiên Trì trở về lần nữa, Tiền Văn Quyên đã thức dậy, giờ phút này đang ngồi ở trên giường.
“Ông xã, đầu em đau quá! Mà còn, đứng lên liền choáng váng!” Khi Tiền Văn Quyên nhìn thấy ông xã đã tủi thân nói.
“Em yêu, đi rửa mặt chút đi, rửa mặt xong rồi nghỉ ngơi tiếp, hôm nay chúng ta
không đi nơi nào hết, chỉ ở trong phòng ngắm cảnh thôi, thế nào?” Chu
Thiên Trì đi đến bên giường, ôm lấy bả vai Tiền Văn Quyên đi về phía
phòng vệ sinh.
“Ừm. Nếu buổi chiều đỡ hơn chút, chúng ta lại đi chơi, ngày mai phải về nhà rồi, ngay cả một bức ảnh em cũng chưa được chụp qua!” Tiền Văn Quyên được
ông xã ôm trong lòng, nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, tủi thân đến phát
khóc.
Chu
Thiên Trì không dám trả lời, sợ phải trả lời, là anh có lỗi với Văn
Quyên. Sớm biết như vậy, anh đã nên mang cô đi xa thành phố một chút,
hoặc là xuất ngoại cũng được, chứ không nên đến Châu Hải. Hai yêu tinh
hại người đáng ghét kia, vẫn luôn tìm cách hành hạ Văn Quyên, càng ngày
càng độc, anh rất lo lắng, cuộc sống sau này, mẹ sẽ đối xử với Văn Quyên thế nào, còn cái con ranh luôn phụ họa theo kia nữa.
Con ranh Chu Hiểu Yến kia, lần này đi về chuyện đầu tiên tao làm là tìm cho mày
một thằng đàn ông để gả quách mày đi, nếu không gả mày được, tao không
phải họ Chu! Trong lòng Chu Thiên Trì ngầm thề độc, một bộ dáng hận
nghiến răng nghiến lợi.
“Anh
yêu, khóa trái cửa rồi chưa? Bây giờ em không muốn đi rửa mặt, em muốn
cứ được anh ôm như vậy, ở trong lòng anh ngủ một giấc thật ngon!” Tiền
Văn Quyên làm nũng.
Vì thế Chu Thiên Trì ngồi vào sofa, ôm cơ thể Tiền Văn Quyên, kéo sát cô vào lồng ngực.
“Em yêu ngủ đi, nếu có ai gõ cửa quấy rầy chúng ta nữa, có chết anh cũng không mở, cứ để mặc họ gõ!”
Tiền Văn Quyên nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng tim đập của chồng mình, đi vào giấc ngủ.