Mẹ Chồng , Bye Bye !

Chương 31: Chương 31




Mai Như Ảnh Thủy Nguyệt Vân

“Vợ yêu à, anh xin lỗi, anh không nghĩ tới mẹ anh lại đối xử với em như vậy, trước kia bà ấy đâu có thế, không phải, đều do anh không tốt, không đủ quan tâm em!” Sau khi về đến phòng Chu Thiên Trì liền đặt Tiền Văn Quyên lên giường, đắp chăn, tăng điều hòa lên mấy độ, rồi tiếp tục ôm cô ngủ, hy vọng mình có thể truyền nhiệt độ và độ ấm cho cô. Miệng anh cũng nhẹ nhàng nói lời xin lỗi với vợ mình.

Nhưng Tiền Văn Quyên vẫn còn say như cũ, từ tầng 6 được bế xuống tầng 4, lại đặt lên giường, mà cô cũng không tỉnh lại. Chu Thiên Trì quyết định cứ ôm chặt bà xã mình như vậy, chờ đến khi cô tỉnh lại.

“Mẹ, hai người, hai người đừng đá con nữa, đá con đau quá!!”

Miệng Tiền Văn Quyên đột nhiên thốt ra những lời này, hơn nữa cơ thể còn run rẩy một hồi, điều này làm cho Chu Thiên Trì cực kỳ kinh ngạc, cũng cực kỳ tức giận, cảm giác đau đớn xẹt qua trong lòng.

Thật quá đáng, rất quá đáng, nhất định là Văn Quyên cảm thấy lạnh quá, muốn ngủ trên giường, lại bị mẹ và Chu Hiểu Yến dùng bạo lực. Mình, mình quyết không thể dễ dàng tha thứ chuyện này được, không thể dễ dàng tha thứ được!

Chu Thiên Trì trở lại tầng 6 lần nữa, lúc này thấy mẹ và Chu Hiểu Yến đang ở trong phòng trang điểm thay quần áo, trông có vẻ như muốn ra ngoài chơi.

“Mẹ!” Chu Thiên Trì vào cửa liền gọi một tiếng mẹ, biểu cảm trên mặt cực kì nghiêm túc, trong lòng anh, tất cả đều là lửa.

“Đừng gọi tao là mẹ!” Chu Ngọc Hà cũng không thèm nhìn thằng con trai một cái, ngồi trước bàn trang điểm tô son: “Có lời thì nói, có rắm thì phóng, bọn tao còn phải ra ngoài!”

“Nếu mẹ còn đối xử với Văn Quyên như vậy thì con thật sự cũng không định gọi mẹ là mẹ nữa đâu!” Chu Thiên Trì lớn tiếng trả lời.

Chu Ngọc Hà mới tô xong môi trên, môi dưới có vẻ rất tái nhợt còn chưa kịp tô, bà quay đầu lại dùng ánh mắt nghi hoặc sừng sỡ nhìn con trai.

“Hai người, ngày hôm qua có phải đã đá Văn Quyên không?” Giọng nói Chu Thiên Trì vẫn duy trì volume lớn như cũ.

“Anh, anh nói gì cơ? Sao mẹ và em có thể đá cô ta được?” Chu Hiểu Yến lập tức lấp liếm.

“Thật không?” Chu Thiên Trì lớn tiếng hỏi lại một câu, trong lòng anh, không chỉ có đau đớn, mà còn thêm thất vọng.

“Phải thì làm sao? Mày nói xong chưa?” Chu Ngọc Hà buông son trong tay, đi đến trước mặt con trai: “Chỉ trách vợ mày ngủ không an phận thôi!”

Chu Thiên Trì dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Chu Ngọc Hà mẹ mình ước chừng nửa phút, giống như không quen biết người ấy, sau đó đảo qua mặt Chu Hiểu Yến, rồi nhanh chóng xoay người rời đi.

Chu Thiên Trì biết, nếu còn tiếp tục tranh luận với một già một trẻ này nữa cũng không thể thay đổi cái gì, tất cả những việc này đã rõ, đều do anh lơ là sơ suất mà ra. Cái cô này vì cậy mạnh mà uống hết một ly rượu vang đầy, thật ra anh có thể ngăn cản, bởi vì anh biết bình thường cô không uống rượu, bạn bè đồng nghiệp còn đặt biệt danh cho cô là ‘một ngụm ngã” mà, uống một ngụm xong liền ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.