Vào buổi sáng cuối tuần đầu tiên đi làm sau khi kết hôn, Tiền Văn
Quyên đã bị mẹ chồng mắng trước mặt cả gia đình, mắng cô còn ngu hơn
lợn, đần hơn trâu, khiến cô chịu không nổi, càng làm cho Chu Thiên Trì
chịu không nổi.
Hôm nay là lần đầu tiên Tiền Văn Quyên đi mua đồ ăn một mình, cũng là lần đầu tiên làm bữa sáng một mình, tuy mẹ chồng cũng thức dậy rất sớm, nhưng bà đã cầm kiếm gỗ cùng bố chồng đi đến công viên gần nhà luyện
Thái Cực rồi.
Tiền Văn Quyên đội ánh bình mình từ lúc còn tối, cầm tờ 100 đồng mẹ
chồng đưa cho, tâm trạng đặc biệt hồi hộp và hưng phấn, phải biết rằng,
hôm nay chính là ngày cô báo thù.
Cô đến trước sạp thịt của thím Chu, dùng đầu ngón tay xách một miếng thịt lên.
“Bác Chu, miếng thịt này bao nhiêu tiền một cân*?” Tiền Văn Quyên nhìn mặt thím Chu, lạnh lùng cười.
*một cân của Trung Quốc = nửa kg của Việt Nam.
Vừa nghe Tiền Văn Quyên gọi mình là bác Chu, khuôn mặt đầy thịt vốn
tươi cười đột nhiên trầm xuống, nhưng sau vài giây biến hóa, mặt thím ta lại đột nhiên chuyển thành quang đãng.
“Em gái, miếng thịt này 12 đồng một cân, em lấy bao nhiêu ?” Thím Chu nhận lấy miếng thịt trên tay Tiền Văn Quyên chuẩn bị đặt lên cân.
“Cháu không lấy!” Tiền Văn Quyên cười trả lời.
“Không lấy? Không phải mẹ chồng em ngày nào cũng mua thịt ở đây à?
Sao hôm nay lại không mua?” Thím Chu khó hiểu hỏi: “Hơn nữa, lần nào chị ấy cũng mua hết cả xương lợn to ở đây mà!”
“Từ nay về sau, cháu sẽ không mua thịt của bác nữa! Ha ha ha!” Tiền Văn Quyên cười đi đến trước một sạp thịt khác.
Thím Chu nhìn Tiền Văn Quyên, không biết nói gì cho phải, nhìn qua cũng biết tức giận rồi.
=========
Tiền Văn Quyên đến trước sạp tôm của thím Hà, cố ý lượn lờ trước mặt
thím ta. Người này còn đáng ghét hơn, dám bảo cô là người giúp việc.
“Mua tôm đi, con dâu nhà chị Chu đây hả? Hôm nay muốn mua bao nhiêu tôm?” Thím Hà mặt tươi cười.
Hừ, bây giờ đã biết nói tôi là con dâu nhà chị Chu rồi hả? Lúc trước
khi vuốt mông ngựa nói tôi là người giúp việc cơ mà? Đôi mắt chó của bà
đúng là bất thường, lúc thì mắt chó, lúc lại thành mắt người.
“Chú ơi, cho cháu 10 cân tôm!” Tiền Văn Quyên lượn lờ chỉ cười chứ
không trả lời rồi đi đến trước sạp tôm của ông chú bên cạnh, cũng cố
tình gọi chú rất lớn tiếng.
Thím Hà trơ mắt nhìn Tiền Văn Quyên lướt qua sạp tôm của mình, vẻ mặt không vui.
Hiệu quả Tiền Văn Quyên muốn chính là như vậy, trong lòng cuối cùng
cũng sảng khoái đến ngây người. Rốt cuộc đã báo được thù, tiếp theo vẫn
còn vài sạp nữa…