Mẹ Chồng , Bye Bye !

Chương 52: Chương 52




“Bà xã, bà xã, anh xin lỗi!” Thấy mẹ chồng vào phòng, Chu Thiên Trì vội vàng từ trong phòng rón rén ra ngoài.

“Ông xã, anh vào ngủ đi, em không sao, em phải đi nấu bữa sáng đã, hôm nay chủ nhật, ngủ thêm một lát đi.” Tiền Văn Quyên để đồ ăn xuống, đẩy mạnh chồng vào phòng : “Mặc ít quần áo như vậy, sẽ bị cảm đấy !”

Chu Thiên Trì bị Tiền Văn Quyên đẩy vào trong ổ chăn. Khi chưa kết hôn thì chủ nhật chính là ngày hai người đều ngủ no say, làm sao dậy sớm thế này được? Chu Thiên Trì vừa ngáp vừa hôn lên trán Tiền Văn Quyên.

“Bà xã, thiệt thòi cho em quá, có cơ hội, nhất định chúng ta sẽ chuyển ra ngoài sống riêng.”

Mới kết hôn được vài ngày, Tiền Văn Quyên đã nghe vô số lần ông xã nói sống riêng rồi. Chồng cô thật tâm nghĩ cho cô, nhưng lại không có cách nào khác, ngoài sống riêng ra thì còn có thể thế nào ? Nhưng sống riêng ? Đây không phải chỉ là lời nói vô căn cứ sao.

Ngoài chịu đựng ra, còn có thể làm gì ?

Tiền Văn Quyên khiêng một chiếc ghế đến ngồi cạnh bàn bếp, cầm cuốn tiểu thuyết đọc, bởi lúc này cô đang nấu cháo. Nấu cháo rất mất thời gian lại tốn công trông chừng, phải thường xuyên quấy cháo trong nồi nên không thể bỏ đi đâu quá lâu.

Vì thế Tiền Văn Quyên đọc một lát, thế mà lại ngủ thiếp đi. Thói quen dậy sớm này đã luyện một tuần nhưng vẫn chưa luyện được, trái lại càng luyện càng buồn ngủ.

Tiền Văn Quyên còn nằm mơ, mơ thấy mình và ông xã đang ở khu Thiên Hà mua một căn hộ mới, ba gian hai phòng, khá rộng rãi. Ông xã đang ôm cô ngủ nướng.

“Trời ơi, nguy rồi, nồi cũng sắp cháy đen luôn rồi !” Là tiếng thét chói tai của mẹ chồng. Nghe thấy tiếng thét của bà, Tiền Văn Quyên liền khẩn trương không cần lý do, cô mở to mắt theo phản xạ có điều kiện, đứng dậy, nhìn thấy mẹ chồng đang đi về hướng nồi cháo trên bếp. Cả phòng bếp đều là khói nồng nặc khắp nơi, lại nhìn lên cái nồi, trời ạ, thành than mất rồi !

Nhìn một nồi ‘cháo than’, Tiền Văn Quyên cảm thấy rất muốn cười. Nhưng lại sợ tới mức đứng ở bên cạnh, chân tay luống cuống. Ôi, sao lại ngủ thiếp đi chứ, thế này… thế này không phải tự tìm mắng sao ? Vừa mới bị mắng ban nãy xong.

Mẹ chồng ra sức lấy nồi khỏi bếp, sau đó xoay người lại, dùng ánh mắt tràn ngập lạnh lùng nghiêm khắc cùng chán ghét của bà nhìn cô.

“Mẹ, con xin lỗi, con thật sự là buồn ngủ quá !”

”Buồn ngủ là liền ngủ sao ? Xem ra cô đến nhà tôi để hưởng phúc nhỉ, mấy chục năm tôi nấu bữa sáng, cho tới giờ cũng chưa từng xảy ra chuyện thế này, tôi nói cho cô biết, nếu như cô gặp phải bà nội chồng cô, không bị mắng té tát mới lạ, đúng là lãng phí lương thực !” Giờ phút này mẹ chồng cực kỳ tức giận ngồi trở lại ghế sofa.

Tiền Văn Quyên cũng đi ra theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.