Mẹ Chồng , Bye Bye !

Chương 53: Chương 53




“Xem bữa sáng hôm nay mọi người ăn gì ? Đều là chuyện tốt của cô, tôi thấy cô thật sự là người không hiểu chuyện !” Mẹ chồng ngồi trên ghế, tiếp tục nổi bão.

“Mẹ, con ra ngoài mua, con sẽ chi tiền.” Tiền Văn Quyên xung phong nhận việc, tích cực hành động, trên người cô cũng chỉ còn 5 đồng. Mỗi buổi sáng thường đi bộ đến công ty, còn may công ty có bao cơm trưa, nếu không thì thật không biết làm sao. Bà mẹ chồng này, thật sự là vừa hung vừa ác lại vừa bá đạo, phải làm thế nào mới tốt chứ? Tiền Văn Quyên vừa tự trách bản thân nấu cháo than, vừa buồn rầu, buồn rầu đến thậm chí thành đau lòng khổ sở.

“Xem ra cô rất nhiều tiền nhỉ, động một tí là ra ngoài mua?” Mẹ chồng lập tức dùng giọng điệu khinh thường.

Tiền Văn Quyên ngậm miệng không nói, mặc cho mẹ chồng xử lý thế nào thì xử lý.

Cô em chồng nghe thấy tiếng thét chói tai liền chạy ra ngoài với bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, quần áo cũng chưa kịp mặc xong.

“Mẹ, chuyện gì thế ? Trong nhà xảy ra hỏa hoạn sao ?” Cô em chồng rõ ràng đã nghe được chuyện gì đang xảy ra.

“Thiếu chút nữa thì cái nhà này bị đốt rồi !” Mẹ chồng hai tay chống nạnh, đồng thời tức giận liếc Tiền Văn Quyên một cái, còn dùng ngón tay chỉ cô, sắc mặt khoa trương : “Thiếu chút nữa là bị thiêu rụi trong tay cô ta rồi!”

“Em nói chị dâu này, chị cẩn thận một chút không được sao, làm gì mà sơ ý vậy? Nấu bữa sáng cũng nấu thành như vậy, thật sự là nhân tài đó!” Cô em chồng miệt thị nhìn cô một cái rồi quay về phòng.

Trên mặt mẹ chồng hiện lên vẻ khó hiểu. Bà buồn bực : Từ khi nào Hiểu Yến bắt đầu gọi nó là chị dâu vậy nhỉ?

Lúc này Chu Thiên Trì cũng chạy ra, lời nói của em chồng anh cũng nghe thấy, anh vừa ra là dùng ánh mắt trừng cô em, cô em chồng còn thè lưỡi với anh, giống như đứa trẻ không biết gì vậy.

“Mẹ, đừng trách Văn Quyên nữa, Văn Quyên cũng không cố ý mà.”

“Hừ, không cố ý mà đã thành như vậy, nếu như cố ý còn không phải thật sự bị cháy sao?” Mẹ chồng tiếp tục được đà không buông tha người : “Sáng hôm nay, cô không được ăn bữa sáng, để cô ghi nhớ thật lâu.”

%$%^#$# , thời đại nào rồi, làm gì còn có mẹ chồng trừng phạt con dâu bằng cách không cho ăn cơm? Xã hội cũ sao? Tiền Văn Quyên tủi thân trả lời một tiếng : “Biết rồi ạ.”

“Mẹ, quá độc ác rồi đấy? Không ăn bữa sáng sao được?”

“Một bữa không ăn sẽ chết người à? Đây là bài học cho nó, nếu như phạm sai lầm không bị trừng phạt thì cả đời cũng sẽ không nhớ lâu! Đúng là còn ngu hơn heo, đần hơn trâu!”

“Mẹ, mẹ không thể chửi mắng người khác như vậy!” Chu Thiên Trì phản bác.

Lúc này bố chồng cũng đi ra : “Sáng nay, tôi đi ăn ở ngoài.” Sau đó đi vào toilet.

Tiền Văn Quyên biết, bố chồng đang giải vây cho cô, chỉ không muốn công khai với mẹ chồng thôi. Cô dùng ánh mắt rưng rưng liếc nhìn mẹ chồng ngoan độc một cái, sau đó tủi thân chui vào phòng mình.

“Vớ vẩn, rõ là đậu phụ rơi vào bên trong bụi, đánh không được mà trừng phạt cũng không được, nếu là con gái tôi, tôi sẽ đánh luôn chứ đừng nói là mắng!” Mẹ chồng tiếp tục nói thầm.

Xem ra sáng sớm hôm nay đúng là gặp quỷ rồi. Buồn ngủ lúc nào không buồn ngủ, lại nhằm ngay lúc này buồn ngủ, làm trò cười cho người ta thì không nói, còn bị mẹ chồng mắng cả buổi là con lợn ngu, con trâu đần. Thật đáng giận !

Tiền Văn Quyên nằm sấp trên giường, mặc cho nước mắt ướt nệm. Chu Thiên Trì chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, trong lòng anh ngoài căm giận bản thân vô dụng ra cũng không biết làm gì khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.