“Oa! Chồng, là Mary Kay ! Rất đắt đó? Sao lãng phí thế chứ? Hôm nay là ngày tốt gì à?” Lúc này Tiền Văn Quyên vừa mừng vừa sợ.
“Bà xã, em đừng quan tâm, tóm lại, anh không bỏ tiền túi ra là được,
cầm lấy đi, ha ha!” Thấy vợ mình vui mừng như vậy, Chu Thiên Trì cảm
thấy cực kì áy náy. Từ lúc yêu nhau đến nửa tháng sau khi kết hôn này,
hình như anh chưa tặng quà gì cho Văn Quyên. Thấy Văn Quyên vui mừng như vậy, anh quyết định về sau thỉnh thoảng sẽ tặng quà cho cô. Cô lấy anh
cái gì cũng không cần, chỉ cần có anh, thế mà còn phải chịu đựng mẹ anh, ngay cả tiền lương cũng phải giao cho mẹ anh, ngẫm lại cũng cảm thấy
thua thiệt cho cô.
Cưới vợ là để yêu thương, chứ không phải hành hạ, lại càng không để
cho người nhà ngược đãi, cho nên, người nhà càng không thương cô thậm
chí ghét bỏ cô, vậy thì người làm chồng như anh càng phải che chở gấp
trăm lần.
Tiền Văn Quyên là một phụ nữ rất dễ cảm động và biết ơn, cho dù không phải do chồng tự mua nhưng trong thâm tâm cô cũng cực kì thỏa mãn rồi.
“Ông xã ơi, nếu là tự anh bỏ tiền thì đừng mua đồ đắt tiền như vậy,
dù sao em cũng không thường trang điểm lắm, khi có tiền thì chúng ta
tích góp một chút, bây giờ tiền lương đều nộp lên trên, chúng ta cần
phải tiết kiệm hơn mới đúng, tốt nhất, có cơ hội thì kiếm việc làm thêm, cũng kiếm thêm chút tiền.” Tiền Văn Quyên kéo cánh tay chồng, đi trên
đường phố ánh đèn rực rỡ, từng trận gió lạnh quất vào mặt, cũng không
thể lạnh đến sự ấm áp trong lòng cô, cô cảm thấy trên thế giới này ông
xã là người đem cô đặt ở vị trí cao nhất trong lòng, cô nhất định phải
quý trọng mới được.
==========
“Đúng rồi, Hiểu Yến, chúng ta đổi nơi khác đi?” Ở đây tiếng ồn và ăn
cơm cứ rầm rầm rào rào, lại nhìn Chu Hiểu Yến nhăn mặt lại, Phạm Nham đề nghị.
Từ lúc Phạm Nham nhìn thấy Chu Hiểu Yến thì vẫn luôn kinh ngạc, cũng
vẫn luôn cẩn thận. Anh ta nằm mơ cũng không ngờ trong nhà đồng nghiệp
Chu Thiên Trì lại cất giấu một cô em gái xinh đẹp động lòng người, người gặp người thích như vậy.
“Ừm, nơi này ồn quá, có phải anh tôi muốn tới nơi này không? Anh ấy
luôn thích tới những nơi này ăn cơm, vừa nóng lại vừa ồn thế này, tôi ăn không trôi.” Chu Hiểu Yến vẻ mặt bất mãn đứng dậy.
“Chúng ta tới tiệm cà phê dưới lầu ngồi, thế nào?” Phạm Nham cười đề
nghị, rất sợ đắc tội vị đại tiểu thư có khuôn mặt xinh đẹp như hoa này.
“Đi thôi, một phút tôi cũng không muốn ở đây, đầy người đều là mùi
thức ăn. ” Chu Hiểu Yến cũng không quay đầu lại ‘lộp cộp lộp cộp’ đi ra
ngoài.
“Cô à, trả tiền, không cần thối lại!” Phạm Nham để 200 đồng lại rồi theo ra ngoài.
Hai người đi thang máy xuống, không nói một lời đi tới tiệm cà phê
dưới lầu. Phạm Nham luôn luôn liếc nhìn Chu Hiểu Yến, mỗi lần liếc một
cái là lại tán thán vẻ xinh đẹp của cô.