Ngồi trong quán cà phê màu cam mờ tối, quán cà phê không chỉ sắp xếp
đàn ca khúc “Thì thầm ngày thu”, mà còn thoang thoảng một mùi thơm ngát
nhàn nhạt, có vẻ khiến người ta thoải mái yên tĩnh, lúc này, Chu Hiểu
Yến lộ ra nụ cười mỉm.
“Nơi này rất thoải mái, đúng không?” Chu Hiểu Yến hỏi.
“Đúng vậy, rất thoải mái, rất yên tĩnh, em muốn uống gì không?” Phạm Nham lúng túng trả lời.
“Cafe đi!”
“Cô à, hai ly cafe!”
“Anh tên Phạm Nham ? Là đồng nghiệp của anh trai tôi ? Lại là trưởng
phòng ?” Chu Hiểu Yến hỏi trắng ra. Người đàn ông này có chút ngại
ngùng, giờ là thế kỉ bao nhiêu rồi, còn có người ngại ngùng như vậy.
“A ? Đúng vậy !”
“Điều kiện tốt như thế, hẳn muốn tìm một cô gái có điều kiện tốt mới
đúng, tôi thì lại không có nghề nghiệp, sau khi lấy chồng cần phải có
chồng nuôi tôi đấy !” Chu Hiểu Yến cực kì thẳng thắn nói.
“Với điều kiện kinh tế của anh, nuôi em thì không thành vấn đề, đương nhiên, cũng rất dễ dàng nuôi dưỡng con của chúng ta !” Phạm Nham thấy
Chu Hiểu Yến nói thẳng, anh ta cũng không suy nghĩ gì mà nói thẳng.
#%^#@, thật là một lão già quê mùa bỏ đi, còn chưa bắt đầu đã nói đến con, anh ta không sợ dọa con gái chạy mất à ? Khó trách râu chạm đến
đất cũng không có cô gái nào đồng ý lấy anh ta.
“Nhưng, sau khi kết hôn tôi không định có con, anh từng nghe qua gia
đình hai người không trẻ con đang rất thịnh hành chưa ? Đó mới đúng là
cuộc sống gia đình tôi hướng tới.” Thật ra, đó không phải ý nghĩ thật sự trong lòng cô. Chỉ là cô cảm thấy, đối với tên Phạm Nham quê mùa bỏ đi
trước mặt này, cô không có tín hiệu chạm điện nào, tuy rằng diện mạo và
điều kiện cũng tương đối, nhưng bản thân không có cảm giác tim đập, cho
nên cũng nói linh tinh mà thôi. Chủ yếu, cô không thể theo tâm nguyện
của Chu Thiên Trì, tùy tiện gả mình đi như vậy, càng không thể để Tiền
Văn Quyên đáng giận kia được lợi, tóm lại, mối thù bị chị ta dạy dỗ lần
trước, sớm muộn cũng phải báo.
Nghe Chu Hiểu Yến nói như vậy, trái lại Phạm Nham bị dọa toát mồ hôi
lạnh. Anh ta là con trai độc nhất, kết hôn không sinh con, không phải
đại nghịch bất đạo sao ? Cha mẹ tuyệt đối không bỏ qua cho anh ta.
“Sao em lại có ý nghĩ như vậy ? Cha mẹ em cũng đồng ý sao ?” Phạm
Nham nhìn em gái khuôn mặt xinh đẹp mà lại có ý nghĩ kỳ quái này.
“Cuộc đời của bản thân tôi, sao phải cần họ đồng ý ? Cuộc đời của
mình phải do chính mình nắm giữ, tôi cũng không muốn sống giống như anh
trai tôi, tôi nói cho anh biết một bí mật về anh trai tôi, ngay cả tiền
lương anh trai tôi cũng giao cho mẹ, anh ấy thật đáng thương, thường
xuyên không một xu dính túi.” Chu Hiểu Yến chính là muốn Chu Thiên Trì
làm trò cười cho thiên hạ. Nếu anh trai muốn cô đi lấy chồng như vậy,
lại còn lợi dụng cô để nhân cơ hội ăn không uống không, vậy phải trả thù anh trai một chút mới cảm thấy sảng khoái, hừ, nếu có cơ hội, tôi còn
muốn khiến Tiền Văn Quyên và Chu Thiên Trì đôi vợ chồng đáng giận các
người ở trước mặt mẹ ăn bồ hòn một trận to mới cam lòng.