“Thiên
Trì, anh uống say thật rồi, em xin anh đừng nói nữa! Em không phải nói
rồi sao? Không có ai bắt nạt em cả!” Tiền Văn Quyên cố ý nói như vậy, là muốn nói cho ba người trước mặt này biết, chuyện này không phải do cô
xui, chỉ là do chồng cô uống say.
“Không bắt nạt? Không bắt nạt tại sao lại khóc?” Chu Thiên Trì không tin: “Đừng kéo anh.”
“Là em nhớ mẹ nên mới khóc thôi, xin anh, đừng nói nữa!” Tiền Văn Quyên thực sự cảm thấy suýt muốn khóc luôn.
Thế nhưng
Chu Thiên Trì căn bản không để ý tới, anh tiếp tục dùng ngón tay chỉ về
phía bên phải đến trước mặt bố chồng. Lúc này khuôn mặt chữ điền đang
ngồi ở góc ghế xem TV: “Ba là người lớn nhất, tốt nhất trong nhà, anh
không có gì để nói, cũng đương nhiên sẽ đối xử tốt với em.”
Tiền Văn
Quyên lúc này mới phát hiện, mặt mẹ chồng ngày càng đen, đen giống như
đáy nồi, cô có một loại cảm giác sắp có một trận mưa to.
“Ai yo!
Mới kết hôn có một ngày mà đã biết chỉ trỏ người ta rồi! Mẹ, thật đúng
là có vợ quên gia đình ! Chu Thiên Trì, cho dù mẹ dám chèn ép mẹ , cũng không dám chèn ép vợ anh đâu.” Chu Hiểu Yến châm biếm, hoàn toàn
mang theo vị khiêu khích.
“Đồ con
rùa, biến về ổ chăn của mày đi, nếu có dũng khí làm trò che chở vợ mày
trước mặt bà già này, xem tao có chặt đứt chân chó của mày không!” Mẹ
chồng bị oan ức rốt cuộc cũng bùng nổ, giọng nói vang lên giống như sét
đánh. Bà đứng lên đi đến bên cạnh anh, bà không chỉ cố sức đẩy anh, còn
hung hăng véo cánh tay anh.
“Ai yo! Mẹ của con! Chừng nào mẹ mới sửa được tật xấu véo con đi được vậy!”
Chu Thiên Trì kêu la! Tiền Văn Quyên hoa mắt, làm gì có người mẹ nào lại véo con mình như thế?
“Ha ha,
đáng đời!” Chu Hiểu Yến cũng đứng dậy, liếc cũng không liếc nhìn hai
người một cái mà đi thẳng ra khỏi phòng, lúc đi vẫn còn thay đổi giọng
điệu nói: “Ai yo~, đây là kết quả việc bảo vệ vợ mình đó!”
Tiền Văn
Quyên cảm thấy Chu Hiểu Yến cũng giống như mẹ chồng, trong mắt luôn coi
thường cô. Bỏ đi, cô chẳng thèm tính toán với nó , dù sao sớm muộn gì nó cũng phải lập gia đình.
“Ngủ thôi, đừng làm loạn nữa, cũng muộn rồi!” Mặt bố chồng không chút thay đổi
cũng đứng dậy đi về phòng, nhưng vừa đi tới cửa ông lại đột nhiên xoay
người, nháy mắt, sau đó vỗ tay nói khẽ: “Cái thằng này, hôm nay mày thật là lợi hại, nhất định là đã ăn gan hum rồi! Hì hì!”
Nhìn bố
chồng như vậy, Tiền Văn Quyên cũng muốn cười. Bình thường Chu Thiên Trì
luôn giống ba anh, mẹ nói cái gì, anh cũng chỉ vào tai này ra tai kia,
không chấp lời mẹ.
Tiền Văn
Quyên cũng đỡ Chu Thiên Trì đi vào phòng tân hôn, cô vén tay áo len của
chồng lên, thấy trên cánh tay chồng chỗ bị mẹ véo đã sưng phù lên rồi.