“Đau không anh?” Tiền Văn Quyên cầm dầu hoa hồng tới, nhẹ nhàng xoa cho chồng, vô
cùng đau lòng. Thiên Trì là con ruột của bà, làm sao bà có thể véo con
trai mình thành thế này chứ? Nếu tức giận có thể nhằm vào cô cũng được
mà.
“Không
đau! Văn Quyên, mẹ anh chính là người như vậy, luôn thích tìm người khác gây sự, sau này em cần khoan dung nhiều hơn, đừng so đo với mẹ!” Chu
Thiên Trì ôm Tiền Văn Quyên vào lòng.
Trái tim Tiền Văn Quyên bắt đầu ấm áp lại!
=====================
Tiền Văn
Quyên nhìn cánh tay bị véo đến tím lẫn vẻ mặt đáng thương của chồng, cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng. Tiền Văn Quyên rót cho Chu Thiên Trì
ly nước, sau khi Chu Thiên Trì uống xong cả người nhìn như tỉnh táo hơn
một chút.
“Thiên Trì à, lần sau, đừng thay em trút giận nữa, em khó ăn nói lắm, anh biết
không? Vả lại, em cũng không muốn anh bị kẹp ở giữa mà khó xử, anh xem
sắc mặt mẹ vừa rồi, em thật sự rất sợ đấy!” Nghĩ đến khuôn mặt đen đó,
Tiền Văn Quyên còn sợ hãi. “Không phải anh bảo em đừng tranh cãi với mẹ
à? Thế sao hôm nay anh lại tranh cãi với mẹ? Nhìn đi, kết quả thế nào?
Mẹ anh cũng thật là, sao có thể véo con mình thành thế này chứ?”
“Thế này
còn nhẹ đấy, chỉ cần anh không đứng cạnh mẹ một cái thì chiêu cửu âm
bạch cốt trảo của mẹ sẽ còn rất lợi hại cơ!” Chu Thiên Trì uất ức nói:
“Bình thường bắt nạt anh còn chưa tính, sao có thể vào ngày đầu tiên kết hôn đã bắt nạt em? Quá đáng! Mẹ anh đã lấy một vạn của em rồi đúng
không? Chỉ tại anh quá nhanh mồm nhanh miệng, hôm đó khi mẹ hỏi anh là
em có bao nhiều tiền hồi môn, anh đã nói thật ra, sau khi nói xong anh
liền hối hận, thế khác gì dâng tiền vào hang hùm chứ?”
“Không
sao, Thiên Trì, không phải chỉ một vạn đồng thôi sao? Bà chỉ có một
người con trai là anh, cũng là giữ hộ hai đứa mình, chỉ vì muốn tốt cho
chúng mình thôi, sợ tuổi còn trẻ tiêu tiền phung phí ấy mà.” Tiền Văn
Quyên vội vã an ủi chồng, cô chỉ là không muốn chồng lại vì mình mà chỉ
trích mẹ chồng, làm cô khó xử, lại càng không muốn làm Thiên Trì khó xử.
“Em lại
còn nói giúp cho mẹ, mẹ anh là người thế nào, em không biết đâu, từ từ
em sẽ biết, quãng thời gian khó khăn còn ở phía sau kìa! Trước mặt mẹ,
em cũng không được tỏ ra quá hiền lành, lúc nào cần tranh cãi thì vẫn
nên tranh cãi. Nhất là với Chu Hiểu Yến, con điên ấy là cục cưng quý báu của mẹ anh, so với anh còn quý báu hơn. Nó đã 24 tuổi rồi mà không có
lấy một người bạn trai, suốt ngày ở nhà không chịu lấy chồng, nếu như nó gả đi, trong nhà liền mất đi một cái loa phụ họa. Chết người hơn nữa
là, gần đây nghe nói nó còn muốn thi nghiên cứu sinh gì đó, còn nói chưa đủ 30 tuổi thì chưa muốn yêu! Chỉ cần vừa nghĩ đến con ranh ấy là anh
liền hận đến ngứa ngáy răng rồi.” Bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Chu Thiên Trì trong mắt Tiền Văn Quyên thực sự rất đáng yêu.
“Có kinh khủng như vậy không?” Tiền Văn Quyên cười.
“Chứ sao,
thật ra anh rất sợ mẹ, hôm nay không biết bị làm sao, hay giống như ba
anh nói nhất định là anh đã ăn gan hùm rồi. Ha ha!” Chu Thiên Trì gãi
đầu mình, vẻ mặt hồng hồng, dáng vẻ xấu hổ. “Nói chung, không cần sợ
hãi, anh sẽ bảo vệ em!”
“Còn bảo
vệ em nữa cơ, cánh tay đã bị sưng thành như vậy rồi! Thật là!” Tiền Văn
Quyên tiếp tục cười: “Tóm lại, anh cứ tiếp tục duy trì im lặng giống ba
đi.”
Chu Thiên
Trì ôm Tiền Văn Quyên, nói khẽ bên tai cô: “Em yêu, anh xin lỗi, bất
luận sau này xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ vĩnh viễn yêu em như bây
giờ!”
Tiền Văn Quyên cảm động, toàn bộ không thoải mái đều hóa thành nước mắt ấm áp cùng triền miên hết mình.