Mẹ Chồng , Bye Bye !

Chương 7: Chương 7




“Cốc cốc cốc!”



Nghe thấy một hồi tiếng gõ cửa gấp gáp, Tiền Văn Quyên mệt mỏi rã rời mà mở hai mắt, cô ngồi dậy. Trong phòng một mảng đen kịt, bên ngoài cửa sổ cũng là một mảng đen nghìn nghịt, còn có thể nghe được tiếng gió bắc lay động lá cây sàn sạt.

“Dậy, dậy, ngày đầu tiên kết hôn mà đã ngủ dậy muộn còn ra thể thống gì nữa? Thức dậy mau!” Là tiếng của mẹ chồng, âm thanh rất vang dội, như sấm bên tai.

Tiền Văn Quyên đưa tay bật đèn bàn lên, dụi dụi mắt, nhìn kỹ đồng hồ treo tường: 5h30!

Trời ạ, giờ mới có 5h30, trời còn chưa sáng mà mẹ chồng đã gõ cửa làm cái gì? Muốn mạng người à? Lại còn gõ dồn dập như thế!

Chu Thiên Trì cũng bị tiếng gõ cửa đánh thức, anh mở mắt thấy Văn Quyên đang mặc quần áo, liền dùng hai tay ra sức kéo người cô ngã lên trên giường.

“Ngủ tiếp đi mà, trời còn chưa sáng. Mẹ anh là quỷ đòi mạng không biết muốn làm gì, đừng để ý đến bà ấy là được, cứ ngủ tiếp đi em!” Chu Thiên Trì vùi đầu vào trước ngực Tiền Văn Quyên, ôm chặt lấy cô, không cho cô nhúc nhích.

Tiền Văn Quyên nở nụ cười, trong lòng được một loại hạnh phúc lấp đầy.

“Thiên Trì, anh ngủ đi, chắc mẹ gọi em có việc gì đó?” Tiền Văn Quyên lật hai tay anh đang quấn chặt cô ra, vừa dịu dàng trả lời vừa ngáp mấy cái liền “Oa!”

“Chuyện gì vậy? Mẹ, trời còn chưa sáng mà? Để chúng con ngủ tiếp có được không?” Chu Thiên Trì không nhịn được, hướng về phía cửa phòng gào um lên.

“Thằng thối tha, mày ngủ là việc của mày, tao gọi vợ mày thì mày không nỡ chứ gì?” Mẹ chồng tiếp tục kêu.

“Hôm nay là ngày đầu tiên chúng con kết hôn mà, mẹ đừng khắt khe như vậy có được không? Hôm nay chưa sáng đã gọi làm gì! Không để người khác sống nữa à?” Chu Thiên Trì hận không thể chạy ra bịt miệng mẹ lại.

“Văn Quyên, mau dậy đi, tôi chờ cô mười phút, nếu trong vòng mười phút cô chưa chuẩn bị xong, đừng trách tôi xông vào!” Giọng mẹ chồng càng nói càng lớn. Mẹ chồng đúng là rất ngang tàng bạo ngược, không mở cửa thì trực tiếp xông vào phòng tân hôn, thế mà bà ấy cũng nói được, hì hì!

“Mẹ, mẹ nhỏ giọng chút đi, mọi người trên thế giới này đều bị mẹ đánh thức rồi!” Tiền Văn Quyên nghe thấy tiếng oán giận của cô em chồng ở phòng bên cạnh.

Giọng mẹ chồng lập tức “nhỏ nhẹ” đi rất nhiều, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

“Văn Quyên, mau dậy đi, một lát nữa cùng tôi đi chợ! Oa!”

“Mới sáng sớm, đi chợ cái gì? Mẹ của con, có phải mẹ mình bị bệnh gì không đấy? Bên ngoài trời còn đang mưa nữa, lạnh chết đi được! Bà xã, ngủ đi, oa, nghe lời anh!” Chu Thiên Trì nhắm mắt lại nói, tay cũng không định buông ra.

“Đừng làm loạn, Thiên Trì, cô dâu mới ngày đầu tiên kết hôn phải dậy sớm, ở nông thôn bọn em, còn có phong tục dâng trà nữa cơ. Anh cứ ngủ đi!” Tiền Văn Quyên sờ tóc Chu Thiên Trì, sau đó che miệng ngáp đi xuống giường.

Chu Thiên Trì bất đắc dĩ buông ra, trong nháy mắt, lại tiếp tục tiến vào mộng đẹp. Đêm qua, anh đã quá mệt mỏi, ngay cả nói anh cũng chẳng buồn nói. Bà mẹ khó ưa, thật sự là rất đáng ghét.

Hôn lên trán chồng, rồi Tiền Văn Quyên mới rón ra rón rén đi ra ngoài, cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.