Trong
phòng khách bật đèn, rất chói mắt, một loại đèn đuốc sáng trưng mang đến cảm giác bị bóc trần hoàn toàn, Tiền Văn Quyên lấy tay che mắt lại, cô
phát hiện, mẹ chồng đang ngồi trên ghế sô pha đợi cô. Bà mặc chiếc áo
bông màu lam nhạt bó sát người, chân cũng đã thay đôi boot cao cổ màu
đen, tay phải cầm chiếc túi xách màu bạc cỡ trung , tóc hơi vàng đánh
rối, nhìn qua thực sự vẫn còn rất trẻ, so với bà đêm qua khi trang điểm
tỉ mỉ còn trẻ hơn, càng động lòng người hơn. Tiền Văn Quyên không khỏi
có chút mất mát trong lòng, đã làm mẹ chồng người ta mà vẫn còn trẻ như
vậy, thật đúng là có phúc! Mẹ chồng còn trẻ như vậy, sao trước khi kết
hôn cô không phát hiện ra nhỉ?
Tiền Văn Quyên cười cười.
“Này, cô
cười cái gì? Có phải thấy rằng tôi rất buồn cười đúng không? Trời chưa
sáng đã gọi cô dậy? Hay thấy tôi ăn mặc quá trịnh trọng, trông rất buồn
cười?” Mẹ chồng trừng mắt to nhìn cô. Đã 45 tuổi rồi, đôi mắt vẫn to như vậy, một chút bọng mắt cũng không có, cảm giác còn rất trong trẻo, tràn đầy sức sống, không có một chút cảm giác uể oải của người dậy từ sáng
sớm, thảo nào bố chồng cưng chiều bà đến vậy.
Tiền Văn Quyên tiếp tục nở nụ cười.
“Sao ạ? Không phải đâu, vì con thấy mẹ còn rất trẻ.” Tiền Văn Quyên ăn ngay nói thật.
“Thật
chứ?” Khóe miệng mẹ chồng nở ra nụ cười không dễ phát hiện: “Con chuẩn
bị nhanh lên một chút, hai chúng ta đi chợ mua thức ăn!”
Tiền Văn
Quyên lại dùng ánh mắt nghi hoặc liếc nhìn mẹ chồng một cái: Bộ quần áo
này có giống đi chợ mua thức ăn sao? Rõ ràng là để đi dạo phố mới phải!
“Mẹ, sao giờ này lại đi mua thức ăn? Bảy tám giờ đi cũng không muộn mà!”
“Cô thì
biết cái gì? Nếu muốn mua được đồ tươi ngon, lại giá rẻ thì phải đi từ
sáng sớm, hơn nữa đi vào buổi sáng sớm tốt cho sức khỏe. Này!” Mẹ chồng
đưa cho cô một quyển sổ nhỏ.
“Đây là cái gì ạ?”
“Đây là sổ ghi chép, từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ mua thức ăn sẽ giao cho cô, tiền chi mua thức ăn thì ghi vào quyển sổ này.”
Tiền Văn
Quyên suýt muốn ngất xỉu, rảnh rỗi không có việc gì à? Mua thức ăn cũng
phải ghi chép? Lại còn bất chấp trời mưa mò mẫm trong tối đi chợ mua
thức ăn? Có phải là vì chuyện đêm qua nên mẹ chồng cố tình làm khổ cô
hay không?
“Văn
Quyên, cô đừng cho rằng tôi cố ý làm khổ cô, hoặc là tôi không tin cô.
Cô phải biết rằng, để duy trì một cái nhà không phải là chuyện dễ dàng
gì, hai mươi mấy năm qua, ngày nào tôi cũng mua thức ăn từ sáng sớm như
vậy, kiên trì ghi chép, mua thức ăn xong liền trở về làm bữa sáng cho
mọi người. Người trong nhà được ăn bữa sáng no nê rồi đi làm hoặc đến
trường mới có sức lực dồi dào cho cả một ngày, mới có sức khỏe thật tốt, hiểu không?” Mẹ chồng ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười mà nói xong, giống như đang kể công lao vĩ đại đệ nhất của mình vậy.
Tiền Văn
Quyên sớm nghe nói những mẹ chồng người Quảng Đông tuy rất cần cù, nhưng lại keo kiệt, không coi con dâu là người trong nhà, thậm chí còn không
bằng người giúp việc. Lúc này mới kết hôn có một ngày, công nhận đúng
như vậy. Có một đồng nghiệp kết hôn trước cô đã từng nói qua, mẹ chồng
Quảng Đông trọng nam khinh nữ, khi sinh con tốt nhất là sinh con trai,
nếu không, cuộc sống sau này lại càng không dễ chịu. Tuy mẹ chồng không
phải người Quảng Đông chính gốc, nhưng sống thời gian dài hẳn là có quan niệm tư tưởng của người Quảng Đông rồi.