Mẹ Chồng , Bye Bye !

Chương 9: Chương 9




Tiền Văn Quyên vẫn luôn không điều đó, nhưng vào hôm nay, giờ khắc này, cô bắt đầu cảm thấy có chút thấp thỏm lo âu, sợ có một ngày mình sẽ trở thành cái máy sinh con, như thế thì thảm rồi. Bình thường cô thấy trên đường có người phụ nữ trên lưng địu một đứa, trước ngực bế một đứa, trên tay còn dắt một đứa, cảnh tượng như vậy đối với người phụ nữ mà nói có phải quá đáng buồn rồi không, nghĩ đến liền thấy sởn gai ốc.

“Mẹ, con chuẩn bị xong rồi, đi chưa ạ?” Tiền Văn Quyên rửa mặt qua loa, tóc cũng chỉ dùng một cọng dây thun cột lại, mặc một chiếc áo bông màu đen rộng thùng thình, chân đi đôi giày thể thao rồi đi ra! Ngáp liên hồi, một dáng vẻ mắt lờ đờ, không có tinh thần của cô dâu mới một chút nào.

Mẹ chồng thấy Tiền Văn Quyên ăn mặc thế này, không khỏi bĩu đôi môi đỏ hồng của mình.

Lúc đến chợ, bầu trời tối đen vừa mới lộ ra một màu trắng bong bóng cá. Tuy rằng thời tiết giá lạnh, mưa phùn ảm đạm, nhưng suốt dọc đường, người đi đường lại không hề thưa thớt như Tiền Văn Quyên tưởng tượng. Dọc đường tới đây, người rèn luyện thân thể buổi sáng nườm nượm, tập thái cực có, chạy bộ cũng có, ngoài ra còn có người tập những động tác thể dục …

Tiền Văn Quyên làm việc năm năm, đây là lần đầu tiên cô dậy sớm, vả lại còn cực kỳ sớm. Mặc dù không khí trong lành, hít một ngụm cũng cảm thấy thần trí sảng khoái, nhưng mà loại cảm giác này lại không thể xua tan cơn buồn ngủ và mệt mỏi rã rời của cô tí nào.

Mẹ chồng nhìn qua không có chút ủ rũ, dọc đường cứ tươi cười rạng rỡ chào hỏi những người quen biết, nhất là ở trong chợ, rất nhiều người quen biết bà.

Mẹ chồng đúng là khách quen trong chợ, phần đông mọi người thấy bà đều chào hỏi.

“A, chị Chu, đằng sau là con dâu mới của nhà chị phải không? Chị so với con dâu còn trẻ hơn á!” Khi mẹ chồng đang chọn xương thịt lợn, một thím bán thịt khuôn mặt béo phị hoàn toàn không để ý tới cảm giác của Tiền Văn Quyên, thẳng thắn khen mẹ chồng trẻ tuổi xinh đẹp. Trò trẻ con, nịnh bợ mẹ chồng như vậy, đơn giản chỉ là muốn mẹ chồng ưu tiên nhiều đến hàng của bà ta thôi chứ gì.

Nghe xong câu này, mẹ chồng cười vô cùng khoa trương, sau đó lại dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Tiền Văn Quyên đang xiêu vẹo ngáp không ngừng suốt dọc đường một cái.

Còn Tiền Văn Quyên, nghe xong câu nói này ngoài mặt vẫn tỏ ra ung dung thản nhiên, nhưng trong lòng cô, ít nhiều cũng có chút để tâm câu đó. Cái bà thím đáng ghét này, sao lại có thể nói con dâu còn già hơn mẹ chồng chứ? Quá đáng rồi đó, chờ tôi nắm giữ quyền hành đi chợ, bà đừng mơ tưởng trông mong tôi sẽ chú ý đến hàng của bà, hừ! Tiền Văn Quyên trừng mắt liếc bà thím bán thịt một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.