Gần đây nhà thím Lý rất không yên ổn.
Hòa Bình bị đơn vị phái đến vùng khác đi công tác rồi, cô hộ sinh Tùy
Mẫn cũng đến lúc có việc, xin nghỉ một ngày. Tuy Văn Quân khôi phục sức
khỏe kha khá, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên chăm con, bình thường
lại nuông chiều từ bé, ngày Tùy Mẫn không ở, cô thật sự luống cuống tay
chân. Không được tắm, trong phòng lại bật máy sưởi điện, cũng không biết là thật nóng, hay là bận việc, Văn Quân cứ cảm thấy người mặc nhiều
quá, nóng vô cùng. Cho nên lúc thay tã cho con thì đổ mồ hôi khắp người. Dù thế nào Hòa Bình và Tùy Mẫn đều không ở đây, không ai quan tâm cô,
cô dứt khoát cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc chiếc áo hai dây cami. Vừa thấy hơi khô mồ hôi, thì em bé lại khóc, cô vội vàng ôm con cho bú, đừng
nói, thằng nhóc lập tức thôi khóc, ăn hết sức chuyên chú. Văn Quân chọc
chọc trán con, trìu mến nói: “Đúng là đứa tham ăn!”
Văn Quân đang cho con bú, thím Lý đẩy
cửa đi vào. Văn Quân kinh ngạc một chút, nhưng thật ra không nói cái gì. Cô tuy bình thường tùy tiện, nhưng phô ngực lộ lưng trước mặt mẹ chồng
vẫn thấy không tự nhiên lắm. Dù miệng không nói, trong lòng đã có vài
phần không thích rồi. Thím Lý lại hoàn toàn bất giác, vui vẻ đến cạnh
giường xem cháu trai. Đột nhiên trượt chân, suýt thì té ngã. Văn Quân
thấy, nhớ tới vừa rồi mình xi con tè, không tìm được chậu nước tiểu, vội lên thì xi luôn ra đất, vừa vặn khiến thím Lý giẫm lên rồi. Nên nói với thím Lý: “Mẹ không bị ngã chứ, đó là nước tiểu của cháu, mẹ lấy cây lau nhà lau đi.” Bình thường đều là thím Lý sai bảo người làm việc, lần đầu có người sai bảo bà làm việc, lòng thấy rất không tự nhiên, nhưng nhìn
cháu trai trong lòng con dâu thì đành phải nhẫn nhịn đã, quay đầu hô ra
ngoài cửa: “Ông Lý ơi, vào đây lau nước tiểu cho cháu.” Văn Quân thoáng
cái sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là bỏ con ra, vội vội vàng vàng
mặc áo vào. Em bé đang ăn ngon, thoáng cái bị tách ra thì lập tức khóc
oe oe. Văn Quân lại không để ý tới bé, vừa luống cuống tay chân cài
khuy, vừa nói to: “Bố đợi lát nữa, đừng vào vội.” Tiếp theo thì nói với
thím Lý: “Mẹ, mẹ chẳng để ý gì cả, con còn đang cho cháu bú đấy, mẹ lại
bảo bố vào.” Thím Lý vốn đang nhẫn nhịn, thấy cháu khóc thì đang muốn
trút ra, lại nghe Văn Quân nói một câu như thế, lập tức sa sầm không
thôi, hừ lạnh một tiếng nói: “Cho bú chứ gì, có gì lạ, ai mà chưa nhìn
thấy?” Văn Quân vừa nghe thì tức giận: “Mẹ thích để bố chồng mẹ nhìn thì tự mẹ để bố chồng mẹ nhìn! Con không có sở thích đấy!”
Thím Lý chưa từng bị trách móc như thế, lập tức sa sầm, kêu to lên: “Cô nói cái gì? Cô nói lại cho tôi xem!”
Văn Quân không thèm nhìn bà, ôm lấy con
dỗ dành, miệng lại không hề nhường ai: “Thì sao nào, con đã nói rồi đấy, giỏi thì mẹ đuổi cả con và cháu nội mẹ đi?”
Thím Lý giận sôi lên, chỉ vào mũi Văn
Quân mà mắng: “Con hèn nhà cô, cô cho là cô sinh được con trai thì giỏi
lắm hả, tôi không trị được cô chắc?”
Văn Quân không đợi bà nói xong đã lạnh lùng cắt ngang lời bà nói: “Mẹ mắng ai hèn!”
Bình thường tuy gay gắt nhưng dù sao lần này thím Lý đuối lý trước, cũng biết rõ Văn Quân đích xác không hiền
lành gì, giờ thấy Văn Quân ngồi trên giường, hai mắt trừng bà tàn khốc,
toàn bộ mặt mày như dựng ngược, đúng là nóng nảy thật, bà không dám ham
chiến, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Người thì đi ra rồi, nhưng trong lòng
lại càng nghĩ càng giận, chính xác ra đã bao giờ thím Lý bị thua như
thế, đã bao giờ bị khuất phục như thế? Thím Lý càng nghĩ càng giận, đặt
mông ngồi xuống sô pha, cảm thấy buồn bực đến độ không thở nổi.
Văn Quân thì càng khỏi phải nói, từ nhỏ
đến lớn đều là một cô gái hiếu thắng, nào đã từng để ai nói ra nửa chữ
“không”? Hôm nay, lại để một bà già không đức không tài năng mắng cô
“hèn”, đúng là vô cùng nhục nhã! Rất muốn đuổi theo lý luận với thím Lý
một phen, nhưng lại cảm thấy cãi vã với người như vậy thì bản thân mình
thực sự quá mất mặt. Bà ta là ai? Một bà lão phong kiến thông thái rởm,
một bà nội trợ cả đời xoay quanh bếp. Mình là ai? Phụ nữ hiểu biết hiện
đại, tốt nghiệp chính quy đứng đắn. Cãi vã với bà ta, may mà không văng
tục, nếu không bản thân mình cũng cảm thấy bẩn miệng, nếu quả thực tiếp
tục ầm ĩ, không chắc bà ta lại phun ra cái gì. Nếu mình không mắng lại
thì tất nhiên không nuốt trôi. Nhưng nếu miệng văng tục như bà ta thì
bản thân mình cũng cảm thấy mất mặt xấu hổ. Thôi thôi, hết tháng này thì lập tức rời đi, không ở đây thêm một ngày nào! Ở đây thật không phải
chỗ người ở!
Hòa Bình người đi công tác bên ngoài,
lòng lại nghĩ đến cả mớ việc trong nhà. Tùy Mẫn vừa xin nghỉ thì Hòa
Bình lập tức cảm thấy cả trái tim đều không yên ổn. Nhưng công việc cũng không thể bỏ được, mùi vị nhất tâm nhị dụng đúng là quá không dễ chịu.
Ngay cả cơm anh cũng không ra ngoài quán ăn, cần hai bát mỳ ăn liền cho
qua, vất vả lắm mới lo liệu xong việc, Hòa Bình thu dọn hành lý rồi chạy vội tới trạm tàu hỏa. Chạy đến sát sàn sạt giờ suýt thì muộn, anh không thèm mua vé, xông thẳng lên ban công, rốt cuộc lách được lên tàu trước
khi tàu chạy. Mua bù vé trên tàu, đã hết vé ngồi, chỉ đành đứng xóc nảy
mấy tiếng đồng hồ. Trở lại đơn vị, ăn qua loa rồi vội vã chạy về nhà.
Lúc này đã vào đợt rét đậm, thời tiết
rất lạnh. Lúc Hòa Bình ra ngoài thì đi vội vàng, chỉ mang theo một chiếc áo bông hơi mỏng, hiện tại mặc ở trên người cứ như chưa mặc. Anh rụt
cổ, ba bước cũng làm hai bước chạy vào nhà mình, nghĩ tới cơm nước nóng
hôi hổi trong nhà và gương mặt tươi cười ấm áp của người nhà thì cảm
thấy dường như không còn lạnh như trước nữa.
Ra khỏi thang máy, đi tới trước cửa nhà
mình, Hòa Bình vui vẻ gõ cửa, nhưng cả buổi cũng không có người trả lời. Anh chỉ đành phải móc chìa khóa của mình ra mở cửa. Bước vào nhà thì
thấy mẹ mình ngồi trên sô pha với vẻ tủi thân, thấy Hòa Bình thoáng cái
rơi nước mắt, nức nở nói: “Con đã về rồi, con không ở nhà, vợ con bắt
nạt mẹ chết mất!” Hòa Bình thoáng cái ngây dại, cả buổi mới nghĩ tới
hỏi: “sao thế ạ?”
“Sao thế? Con bảo làm sao nào! Mẹ chỉ
bảo cho bú có gì to tát, thì nó vừa kêu vừa gào với mẹ, mẹ đáp trả mấy
câu, thì nó còn chống đối! Ông trời ơi, trong nhà này rốt cuộc ai là con dâu, ai là mẹ chồng chứ!” Thím Lý nói rồi bắt đầu nghẹn ngào.
Hòa Bình đang an ủi thím Lý, chú Lý bưng cơm nước từ phòng bếp đi ra, thấy Hòa Bình, kinh ngạc vui mừng nói:
“Sao về nhanh thế? Chạy vội về à! Mau, ăn miếng cơm canh nóng đi!” Quay
đầu thấy thím Lý như thế thì cằn nhằn: “con nó vừa về, bà không để nó
yên ổn ăn bữa cơm được à!”
Thím Lý nghe xong lập tức đứng lên nổi
khùng: “Ông già kia, tôi kể khổ với con tôi, liên quan gì đến ông? Ông
không đỡ lưng cho tôi, tôi không thể nói với con tôi chắc? Ông muốn tôi
nghẹn chết à! Có phải ông đã ngứa mắt tôi rồi không, các người bảo nhau
bắt nạt tôi chết, để ông dễ lấy một cô bảo mẫu vừa trẻ vừa đẹp về chứ
gì?”
Chú Lý vừa nghe, tức giận đến hai tay
run lên, bát canh đang bưng đã vãi ra. Hòa Bình bước lên phía trước tiếp nhận cơm nước trong tay bố mình, hoà giải: “bố con thương con thôi? Mẹ bớt nói hai câu đi.”
Ông cụ thở dài một tiếng, xoay người lại vào bếp. Hòa Bình cũng nhân cơ hội chui vào phòng mình. Anh đóng cửa
cửa phòng mình, vừa ra một hơi thở thì thấy một cái gối đầu đập đến. Hòa Bình không kịp tránh, bị đánh vừa vặn. Tuy rằng không đau lắm, lại
khiến Hòa Bình đang mệt cả thể xác lẫn tinh thần lập tức lên cơn giận
dữ.
Anh tức giận nói với Văn Quân vừa ném gối đầu: “Em làm gì thế!”
Văn Quân cũng tức giận nói: “Anh đang dỗ mẹ anh còn gì? Anh đi dỗ đi! Vào đây làm gì? Có giỏi thì cả đời đừng vào!”
Hòa Bình thoáng cái nổi giận, vất vả cực nhọc chạy về nhà chính là vì thế này sao? Anh phẫn nộ xoay người rời
đi, ra khỏi cửa không quay đầu lại…