Mộc Nam nói với bố mẹ mình lời dặn của
bác sĩ, nói cho bọn họ biết rằng hai ngày nay cố gắng đừng để Hân Hân
chăm con, một là để Hân Hân nghỉ ngơi nhiều mới mau khỏi hẳn, hai là
phòng ngừa trẻ con cũng bị lây nhiễm. Tối nay thì do mình và mẹ chăm sóc trẻ con, ban ngày bố vất vả tí. Hai cụ nghe xong thì không có ý kiến gì khác. Mẹ chồng lập tức chuyển chăn đệm của mình vào. Mộc Nam thấy mẹ
chồng pha sữa bột cho cháu, dỗ cháu uống thì vội vàng bớt thời giờ đi ra xem Hân Hân.
Hân Hân bệnh tật co rúm trên giường sô
pha, mơ màng đi vào giấc ngủ. Mộc Nam nhìn vừa thương vừa hối hận. Anh
thương Hân Hân bệnh đến mức này rồi còn lo cho con, anh hối hận tối hôm
qua mình không ở bên hai mẹ con, nếu không Hân Hân sẽ không mệt đến sốt
cao. Anh đứng ở bên giường, thở dài, cẩn thận dịch chăn cho Hân Hân rồi
mới xoay người về phòng ngủ.
Lúc Mộc Nam về, mẹ chồng đang dỗ cháu
ngủ. Mộc Nam nhìn đồng hồ, đã tới giờ em bé thường ngủ, vì vậy trải
giường, chỉ chờ bé ngủ. Nhưng khiến anh và mẹ chồng đều không ngờ tới
chính là, đứa trẻ này chẳng hề dễ dỗ. Vốn dĩ mẹ chồng nói trẻ con chỉ
cần ăn no thì sẽ rất nhanh ngủ. Nhưng em bé đã uống hơn nửa bình sữa bột lại không chịu ngủ. Khả năng bởi vì đã quen được mẹ vỗ về, bé không
thích ứng được khi thiếu mùi Hân Hân, cứ ầm ĩ mãi. Mẹ chồng và Mộc Nam
thay tay nhau, vật vã mãi mới dỗ được bé ngủ. Thấy bé ngủ yên, hai mẹ
con rốt cục thở phào một hơi, đều nằm xuống giường, chỉ chốc lát sau
cũng phát ra tiếng ngáy.
Nửa đêm, trẻ con lại rầm rì thức dậy,
đây là lúc nên thay tã cho bé. Nhưng mẹ chồng nhiều tuổi, Mộc Nam lại
ngủ sâu, lúc đầu hai người đều không nghe thấy. Em bé thấy không ai để ý tới, rầm rì chuyển dần thành khóc, mãi đến lúc này Mộc Nam và mẹ chồng
mới giật mình tỉnh khỏi giấc mơ, vội vàng ngồi dậy. Mộc Nam phụ trách
thay tã cho trẻ con, mẹ chồng xuống giường pha sữa bột cho cháu. Trong
phòng vốn chỉ bật một ngọn đèn đầu giường nhỏ tôi tối, mẹ chồng không
thạo lắm, hơn nữa gian phòng lại nhỏ, trẻ con lại cứ khóc quấy. Mẹ chồng sốt ruột lên, chen chân vướng tay thoáng cái lật đổ bình sữa. Mẹ chồng
luống cuống lau nước trên bàn, em bé đã đói đến khóc oe oe to tướng. Mộc Nam vừa dỗ con, vừa cằn nhằn mẹ vụng về. Khó khăn mới pha xong sữa bột, em bé uống xong, rốt cục thôi khóc quấy. Mộc Nam vừa muốn đặt con
xuống, thì cảm thấy người nóng lên, em bé lại đi tiểu rồi. Hai người
đành phải tìm tã để thay cho trẻ, khiến Mộc Nam phiền đến than trách.
Không biết là bởi vì mẹ không bên người, hay bởi vì tiếng Mộc Nam trách
móc dọa bé, tuy rằng đã được thay tã, em bé vẫn khóc không dứt. Mộc Nam
và mẹ chồng đổi nhau ôm ấp, đong đưa, vỗ về, dỗ dành, lại vô hiệu quả
hết. Mẹ chồng vô kế khả thi, thì nói với Mộc Nam: “hay là bảo Hân Hân
cho nó bú một ngụm đi.” Mộc Nam tuy rằng cũng gấp đến độ đổ mồ hôi, lại
nhất thiết không đồng ý.
Hân Hân tuy đi ngủ sớm, nhưng mấy tháng
qua ngày nào cũng ở bên con nên cô rất nhạy cảm, bé hơi động là cô sẽ
giật mình tỉnh giấc. Cho nên tuy cách một cánh cửa, từ lúc em bé bắt đầu khóc, Hân Hân cũng đã tỉnh. Cô đã hơi đỡ sốt, cảm thấy không khó chịu
như lúc đầu rồi. Nghe con khóc, cô cũng lật qua lật lại không ngủ được,
hai bầu vú cũng trướng lên, nhưng đến nghĩ lời bác sĩ nói, lại chịu đựng không đứng lên. Về sau, nghe thấy con vẫn khóc liên tục, cô thực sự
không nhịn nổi, trở mình xoay người xuống giường, khoác cái áo dày, chạy vào phòng ngủ.
Mộc Nam vừa thấy Hân Hân thì sốt ruột nói: “Sao em lại vào? Đừng rét cóng đấy!” Hân Hân lắc đầu, ý bảo anh không có việc gì.
Mẹ chồng thấy Hân Hân đi vào thì vui vẻ
thở ra, hai tay đưa em bé vào lòng Hân Hân. Em bé vừa ngậm núm vú thì
lập tức yên tĩnh. Mẹ chồng ngồi ở bên giường, cảm thấy thực sự vừa buồn
ngủ vừa uể oải, nhiều tuổi, thật không chịu nổi nữa. Bà thấy Hân Hân cho bú vừa đúng lúc, kéo chăn mình ra rồi nói với Hân Hân: “Nào nào, con
đến đây nằm đi.”
Hân Hân lắc đầu nói: “Thôi ạ, con ngủ đấy thì mẹ ngủ đâu?”
Mẹ chồng bật thốt lên: “Mẹ quay về phòng nhỏ ngủ.”
Hân Hân ngây người một chút, rốt cục
hiểu mẹ chồng không phải sợ mình rét cóng, mà là muốn mình trông nửa đêm về sáng, bà muốn quay về phòng nghỉ ngơi. Không khỏi thấy buồn phiền,
đáp lại bà: “Đừng qua lại nữa ạ, con cho bú xong rồi đi ra.”
Mẹ chồng hoàn toàn không chú ý tới giọng lãnh đạm của Hân Hân, mà cứ lặp đi lặp lại mời Hân Hân nằm xuống cho
bú. Hân Hân không để ý đến bà. Mộc Nam đã quấn chăn mình quanh người Hân Hân, lại duỗi tay sờ trán cô, đi ra ngoài rót một chén nước nóng, chờ
Hân Hân đặt con xuống thì để nước vào tay cô, bảo cô uống xong thì mau
đi ngủ.
Hân Hân đi ra, mẹ chồng bất đắc dĩ nằm quay về chỗ mình, kiên trì tiếp tục ban đêm gian nan này…
Thật ra, không chỉ đối với mẹ chồng mà
một đêm này cũng cực kỳ gian nan với Mộc Nam. Mộc Nam là một người thị
ngủ, sở thích lớn nhất của anh chính là ngủ say sưa. Hồi Hân Hân không
cho anh chăm con buổi tối cùng, anh thực sự thở phào một hơi. Về sau lại thấy mình Hân Hân cũng chăm sóc rất tốt, anh còn cảm thấy xem ra chuyện này cũng không có gì khó khăn. Nhưng mà, một đêm hôm nay khiến anh mở
mang kiến thức về “có thể mệt đến đâu” mà mẹ nói, hóa ra là như thế.
Anh thật sự không ngờ, buổi tối chăm sóc con công việc phiền phức, mệt người như thế. Trước đây, buổi tối anh
ngủ ở phòng khách, có đôi khi nghe thấy Hân Hân hát ru cho con, có khi
ru đến bốn mươi phút một tiếng, ru đến mức anh còn ngủ thiếp đi, trong
mộng còn mơ hồ vang lên giọng ca của Hân Hân. Khi đó anh luôn luôn cảm
thấy lời ru của Hân Hân rất êm tai, trải qua đêm nay, anh mới biết Hân
Hân ru khổ cực bao nhiêu, bất đắc dĩ bao nhiêu. Chỉ cần con chưa ngủ,
Hân Hân vẫn phải ru tiếp. Dù là con ngủ rồi, ban đêm vẫn bị giày vò
không ít. Trước đây Hân Hân cũng từng cằn nhằn với anh thường thường là
vừa cho con thay tã, cho bú xong một cái thì lại đái dầm. Lúc đó anh còn cảm thấy không cho là đúng: thì đổi cái khác là được rồi, có gì to tát? Lúc này, rốt cuộc anh cũng hiểu đặt mình ở trong đó thì khó chịu và
phiền phức cỡ nào. Hơn nữa, đây là mình và mẹ cùng chăm con, còn đều mệt lử đử, ngẫm lại Hân Hân thì một mình chăm sóc liền mấy tháng như thế,
thì cực khổ và gian nan cỡ nào.
Sáng sớm hôm sau, Mộc Nam đỏ mắt thức
dậy, may mắn rốt cuộc đã qua một đêm này. Anh mặc qua loa bộ quần áo,
đứng dậy đi xuống lầu, chờ anh trở về, tay xách theo một bỉm to. Từ đêm
qua, anh đã hạ quyết tâm, nhất định không thể để Hân Hân tiếp tục chịu
đựng như thế nữa! Nhất định phải đóng bỉm cho con! Anh xách túi vào
phòng ngủ, mẹ chồng thấy, rất không vui nói: “Bỉm không tốt, kín gió.”
Mộc Nam để túi lên bàn, chỉ nói một câu: “Vậy các tối về sau mẹ trông
cháu con.” Mẹ chồng lập tức không lên tiếng nữa.
Lúc Hân Hân tỉnh lại khỏi giấc ngủ mơ
thì trời đã sáng rồi. Cô mở mắt, thấy gương mặt tươi cười xán lạn như
ánh mặt trời của Mộc Nam…