Hậu Uyển Vân cùng Tiền thị đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến một
trận tiếng động lớn xôn xao, một cô nương xinh đẹp tiến vào trong viện,
phúc thân hành lễ với Hậu Uyển Vân và Tiền thị nói: “Bích Viện thỉnh an
Nhị phu nhân, Đại thiếu phu nhân, người trong cung tới, lão gia phu nhân thỉnh hai vị đi chính sảnh.”
Vừa nghe người trong cung tới, mắt Hậu Uyển Vân sáng rực lên. Tám phần
là Chiêu Hòa công chúa vội tới làm chỗ dựa cho chính mình! Vì thế Hậu
Uyển Vân đứng thẳng sống lưng, nói với Tiền thị: “Nhị thẩm, đi thôi,
người trong cung tới không chậm trễ được, chúng ta nhanh đi thôi.”
Ánh mắt Tiền thị cô lỗ vừa chuyển, người trong cung tới làm gì? Lại nhìn Hậu Uyển Vân, trong lòng cũng đoán không được mười thì tám phần là có
liên quan tới con dâu này. Nghĩ vậy cô cháu dâu trưởng này tại trong
cung còn có người chiếu ứng, Tiền thị liền càng cảm thấy đi một chuyến
rất đáng, rất đáng!
Kết quả là Tiền thị đỡ Hậu Uyển Vân, hai người thân thiết đi tới chính sảnh.
Đến chính sảnh, Hậu Uyển Vân xa xa liền nhìn thấy Cố Vãn Tình ngồi cùng
một vị ma ma lớn tuổi nói chuyện. Hậu Uyển Vân nhận ra, ma ma đó là
Phương cô cô – lão nhân hầu hạ trước mặt Thái Hậu. Phương cô cô hầu hạ
Thái Hậu vài thập niên, phi thường có mặt mũi.
Khương gia này từ trên xuống dưới đều là người của Cố Vãn Tình, tự nhiên không có người nào đui mù chạy tới nói cho Hậu Uyển Vân chuyện buổi
sáng hôm nay Khương thái phó không đi vào triều. Cho nên Hậu Uyển Vân
không biết khúc chiết trong đó, nhìn thấy Phương cô cô đến đây, đầu tiên là sửng sốt một chút, như thế nào không phải người của Chiêu Hòa công
chúa đến? Rồi sau đó suy nghĩ lại, Chiêu Hòa công chúa luôn luôn được
Thái Hậu sủng ái, Thái Hậu đối với Chiêu Hòa công chúa cơ hồ là ngoan
ngoãn phục tùng, tám phần là Chiêu Hòa công chúa đi cầu Thái Hậu, làm
Thái Hậu đến áp mẹ chồng ác độc đó của nàng ta một đầu.
Đáng tiếc Hậu Uyển Vân đoán đúng bắt đầu, đoán không đúng kết cục. Chiêu Hòa công chúa có đi cầu Thái Hậu, Thái Hậu cũng phái người đến Khương
gia, chẳng qua không phải như Hậu Uyển Vân suy nghĩ là tới làm chỗ dựa
cho nàng ta.
Tiền thị cùng Hậu Uyển Vân vào chính sảnh, Hậu Uyển Vân nhìn lướt qua
ban thưởng đặt trên mặt đất, cười thỉnh an Cố Vãn Tình cùng Phương cô
cô. Cố Vãn Tình hòa ái cười, nâng Hậu Uyển Vân dậy, nói: “Thân mình khỏe hơn chưa, mau tới gặp qua Phương cô cô.”
Phương cô cô là người tâm phúc trước mặt Thái Hậu, Hậu Uyển Vân tự nhiên là nhận thức. Cho nên nàng ta thân thiết phúc thân với Phương cô cô
nói: “Vân Nhi gặp qua Phương cô cô.” Rồi sau đó lại nói: “Một thời gian
Vân Nhi không đi thỉnh an Thái Hậu, thân mình Thái Hậu khỏe không ạ? Vân Nhi rất nhớ Thái Hậu!”
Tiền thị nhìn thoáng qua Hậu Uyển Vân, lại liếc mắt Cố Vãn Tình một cái, con dâu mới này đang làm cho Cố Vãn Tình xem: xem, ta có thể nói chuyện với người ở trước mặt Thái Hậu đó!
Phương cô cô lại cười thản nhiên, chỉ nói: “Thân mình Thái Hậu rất tốt.” Rồi sau đó lại đem Hậu Uyển Vân bỏ qua một bên, quay đầu cười tủm tỉm
nói với Cố Vãn Tình: “Đã thấy thân mình vương phi không ngại, ta đây
cũng an tâm, hồi cung ta thì sẽ hồi bẩm Thái Hậu.”
Cố Vãn Tình cười khách khí nói: “Làm phiền cô cô, bất quá là một chút
bệnh nhẹ, sao dám làm phiền Thái Hậu lão nhân gia quan tâm.”
Trước khi Phương cô cô đến, vốn tưởng rằng Bình Thân vương phi xuất thân thứ nữ, bất quá là ỷ vào Bình Thân vương sủng ái, còn có chút xem
thường với Cố Vãn Tình, bất quá khi thấy Cố Vãn Tình thực sự, gặp vị
Bình Thân vương phi này chẳng những trẻ tuổi xinh đẹp, cử chỉ ôn hòa
thanh lịch, trong xương lộ ra thong dong rộng lượng, một chút hẹp hòi
đều không có, ngược lại giống tiểu thư do một gia đình vương tôn quý tộc nhất phẩm nuôi trong nhà đi ra. Nay làm chủ mẫu Khương gia, càng có một phần uy nghiêm, làm cho người thấy, ba phần sợ hãi bảy phần tôn kính.
Tâm lý chênh lệch mang đến đối lập, làm cho Phương cô cô lập tức liền
đối với vị Bình Thân vương phi này sinh ra hứng thú, hai người nói
chuyện với nhau một hồi, cách nói năng của Cố Vãn Tình không tầm thường, đoan trang hào phóng, càng làm cho Phương cô cô khen ngợi trong đầu.
Vị Phương cô cô này tự nhiên không biết, vị Bình Thân vương phi trước
mắt này, trong cơ thể Tứ tiểu thư Cố gia là linh hồn của Đại tiểu thư An Quốc Hầu phủ Hậu Uyển Tâm. Mấy năm trước Hậu Uyển Tâm vốn là một quý nữ nhất phẩm chạm tay có thể bỏng trong kinh thành, thân là thư đồng của
Chiêu Hòa công chúa năm đó, thường xuyên xuất nhập trong hoàng cung, bầu bạn bên người Thái Hậu. Hàng năm tai dung mục nhiễm (tai nghe mắt
thấy), hơn nữa Hậu Uyển Tâm trời sinh thông minh, cho nên cử chỉ giáo
dưỡng Hậu Uyển Tâm thuộc loại hoàng gia như Chiêu Hòa công chúa. Hơn nữa Hậu Uyển Tâm là con gái tướng môn, chịu phụ huynh ảnh hưởng, trong
xương lại dẫn theo ba phần anh khí, khí chất lại bất đồng với khuê tú
tầm thường.
Hậu Uyển Vân là sau khi trưởng tỷ bị bệnh, mới thay trưởng tỷ đi trong
cung hầu hạ, nàng này thay đổi giữa chừng, tự nhiên không so được với
Hậu Uyển Tâm từ bé tại bên cạnh Thái Hậu cùng công chúa lớn lên.
Khi đó Phương cô cô đã ở bên cạnh Thái Hậu, còn có chút yêu thích vị đại tiểu thư Hậu gia kia. Hậu Uyển Tâm đối với tính tình, yêu thích của
Phương cô cô cũng quen thuộc, nay gặp cố nhân, tự nhiên nói hai ba câu
liền chiếm được hảo cảm của Phương cô cô.
Hậu Uyển Vân nhìn Phương cô cô đối với chính mình thái độ lãnh đạm,
ngược lại ở một bên cùng mẹ chồng ác độc đó chạm tay có thể bỏng, trong
lòng không khỏi vội vàng xao động: Phương cô cô không phải là do Chiêu
Hòa công chúa tìm vội tới làm chỗ dựa cho chính mình sao, như thế nào
ngược lại cùng mụ la sát đó nói chuyện, đem chính mình bỏ ở một bên?
Vì thế Hậu Uyển Tâm làm ra một bộ dáng dịu dàng kính cẩn nghe theo, lại
mang theo ba phần điềm đạm, đáng yêu, xinh đẹp, nói với Cố Vãn Tình:
“Mẫu thân, con dâu vốn định sáng sớm nay sẽ hầu hạ mẫu thân, nhưng là
con dâu…” Hậu Uyển Vân dừng một chút, giọng nói khẽ run, mang theo ba
phần ủy khuất, nói: “Con dâu đi đứng không tiện, sợ chính mình đến đây
tay chân vụng về, chọc mẫu thân không hờn giận. Còn thỉnh mẫu thân không cần trách cứ con dâu.”
Phương cô cô ở đây, Cố Vãn Tình tự nhiên là có thể độ lượng liền độ
lượng, nàng ha ha cười, đang chuẩn bị nói chuyện, chợt nghe Phương cô cô biến sắc, không hờn giận nói: “Ta cùng với Bình Thân vương phi nói
chuyện, ngươi sao đến xen mồm? Còn hiểu quy củ không?”
Hậu Uyển Vân ngây ngẩn cả người, không tưởng tượng nổi nhìn Phương cô
cô, bà ta như thế nào đến móc tật xấu của mình ra? Nhất thời vành mắt
Hậu Uyển Vân hơi hơi đỏ lên, ủy khuất nói: “Phương cô cô, Vân Nhi chính
là lo lắng mẫu thân…”
Phương cô cô là được Thái Hậu dặn, muốn tới cảnh cáo vị con dâu mới
không biết trời cao đất rộng này, mắc công nàng ta được chút sủng ái,
liền thị sủng mà kiêu, đã quên thân phận của mình. Còn vọng tưởng khuyến khích Chiêu Hòa công chúa làm đầu thương cho nàng ta sử dụng, Chiêu Hòa công chúa tuổi trẻ khí thịnh, đơn thuần xúc động, nhưng Thái Hậu đó là
nhân tinh trong nhân tinh, sao có thể nhìn không thấu chút tâm tư ấy của Hậu Uyển Vân. Khuê nữ bảo bối Chiêu Hòa công chúa của mình bị người
dùng làm đầu thương, trong lòng Thái Hậu tự nhiên là không thoải mái.
Nếu Hậu Uyển Vân gả người nhà bình thường, Thái Hậu cố gắng còn có thể
vì nàng ta nói mấy câu, nhưng nàng ta gả là nhi tử của Bình Thân vương,
mẹ chồng của nàng ta là phu nhân bảo bối của Bình Thân vương, thì sao bà ta dám hỏi tội chứ? Vừa gả lại đây liền làm ra chuyện như vậy, còn nghĩ chuyện lạc hồng truyền khắp hậu cung ai cũng đều biết, mất mặt đều
quăng đến trong hoàng cung. Cửa hôn nhân này là do Thái Hậu chỉ hôn, nay việc này xảy ra, làm cho Thái Hậu cũng không có mặt mũi, có thể nào
không giận Hậu Uyển Vân hay sao?
Vì thế lông mi Phương cô cô nhướng lên, nói: “Đã lo lắng mẹ chồng ngươi, vì sao còn không đến sớm? Mẹ chồng bị bệnh, làm con dâu hẳn là ở một
bên hầu hạ chén thuốc, huống hồ bệnh này của mẹ chồng ngươi, vẫn là do
ngươi làm. Vân Nhi, ngươi luôn luôn là đứa nhỏ hiếu thuận có hiểu biết,
chút đạo lý ấy không cần cô cô đến dạy ngươi phải không?”
Phương cô cô nói nặng một phen, Hậu Uyển Vân nghẹn họng, trên mặt một
trận đỏ một trận trắng, vội nói: “Cô cô giáo huấn đúng, đều là Vân Nhi
không tốt.”
Cố Vãn Tình cũng cười nói: “Phương cô cô, đứa nhỏ này thân mình cũng
không thoải mái, ta thấy đau lòng, không cần cho nàng đến đây.”
Phương cô cô nói: “Vương phi thật sự là người thiện tâm, cô nương nhà ai có thể có mẹ chồng độ lượng như vương phi vậy, đó thật sự là phúc khí
đã tu luyện tám đời.”
Tiền thị nhìn ba người ngươi một lời ta một câu, nguyên tưởng rằng ma ma trong cung đến là làm chỗ dựa cho Hậu Uyển Vân, nay nhìn không giống a! Xem ra vị con dâu mới này cũng không được Thái Hậu sủng ái nhiều giống
như trong tưởng tượng của mình như vậy. Trong lòng Tiền thị lại đem phân lượng Hậu Uyển Vân một lần nữa suy nghĩ, cười phúc thân với Phương cô
cô, nói: “Cô cô nói đúng, đại tẩu hiền lành nhất.”
Cố Vãn Tình cũng thân thiết cầm tay Tiền thị, nói: “Tẩu bên này tiếp đón cô cô, còn muốn làm phiền đệ muội thay tẩu tiếp đón những người khác
trong cung.”
Tiền thị vô cùng cao hứng đáp lời, đi ra ngoài tiếp đón đám công công
tùy tùng trong cung cùng đến. Trong phòng chỉ còn lại ba người Phương cô cô, Cố Vãn Tình, Hậu Uyển Vân.
Lúc này vẻ mặt Phương cô cô nghiêm túc nói với Hậu Uyển Vân: “Hậu thị,
Thái Hậu có khẩu dụ truyền cho ngươi, quỳ xuống nghe chỉ.”
Hậu Uyển Vân vội vàng quỳ xuống, chỉ nghe Phương cô cô nói: “Thái Hậu
khẩu dụ: Khương Hậu thị thị sủng mà kiêu, chống đối bà mẫu, đến nỗi bà
mẫu có bệnh nhẹ, gia đình không yên, càng làm triều đình bất an, niệm vi phạm lần đầu, không đáng trọng phạt, mong sau này thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuân thủ nghiêm ngặt hiếu đạo.”
Hậu Uyển Vân quỳ trên mặt đất, kinh ra một thân mồ hôi lạnh, nàng ta bị
mẹ chồng ác độc dùng cách xử phạt về thể xác, rồi sau đó lại bị mẹ chồng thiết kế hãm hại, có khổ mà không thể nói. Vốn định tìm công chúa vội
tới làm chỗ dựa cho chính mình, nhưng ai biết lần này Thái Hậu thế nhưng không đứng ra bênh mình, ngược lại giúp đỡ mẹ chồng ác độc đó, còn nói
cái gì chính mình “càng làm triều đình bất an”? Việc này nói toạc ra là
nội viện mẹ chồng nàng đâu bất hòa, sao còn nhấc lên quan hệ cùng tiền
triều?
Cố Vãn Tình ở một bên nghe, trong đầu nàng đột nhiên linh quang chợt
lóe, nhớ tới hôm nay Khương Hằng phá lệ chưa đi vào triều sớm, còn dặn
mình phải nói chính mình bởi vì đã bị trúng một cước của con dâu mà thân thể không khoẻ, lập tức hiểu được. Lại càng nghĩ nghĩ, nếu là hôm nay
Khương Hằng không giúp nàng, như vậy nàng bị Hậu Uyển Vân tố cáo, Thái
Hậu khó tránh khỏi sẽ tin lời nói của Hậu Uyển Vân. Nghĩ tới chỗ đó, Cố
Vãn Tình không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh: chính mình vốn tưởng
rằng Hậu Uyển Vân còn muốn có vài phần thể diện, dù sao phạt quỳ là từ
chuyện lạc hồng mà ra, sẽ không để người biết việc này. Nhưng nàng cũng
không biết được Hậu Uyển Vân kỳ thực đều không phải là người triều đại
này, mà là đến từ một triều đại so với triều đại này cởi mở hơn nhiều,
Hậu Uyển Vân căn bản là sẽ không vì lạc hồng mà xấu hổ mở miệng. Vì thế
Cố Vãn Tình chỉ tự trách mình vẫn là suy nghĩ không chu toàn, thiếu chút nữa bị Hậu Uyển Vân tố cáo được, may mắn có Khương Hằng ra tay, bằng
không lần này đã bị phiền toái. Sau này nàng nhất định phải càng thêm
cẩn thận, không để rơi nhược điểm vào tay người.
Hậu Uyển Vân lĩnh ý chỉ, cung kính dập đầu tạ ơn.
Rồi sau đó Phương cô cô nói với Cố Vãn Tình: “Vương phi, chuyện của nô
tỳ xong xuôi, cũng nên hồi cung. Qua mấy ngày ý chỉ phong cáo mệnh sẽ
đưa tới, còn thỉnh vương phi sớm chuẩn bị.”
Cố Vãn Tình cười trong suốt, nói: “Đa tạ cô cô chỉ điểm, cô cô là quý
nhân bận rộn, ta sẽ không lưu cô cô.” Rồi sau đó tự mình đưa Phương cô
cô xuất môn, lại từ trong tay Thúy Liên tiếp hồng bao thật to, đưa cho
Phương cô cô. Phương cô cô ước lượng, hơn 10 lượng, Bình Thân vương phi
này thật đúng là hào phóng, Phương cô cô nhìn Cố Vãn Tình liền càng
thuận mắt.
Rồi sau đó Cố Vãn Tình lại từ trong tay Tôn bà tử tiếp hộp đồ ăn, nói
với Phương cô cô: “Đây là bánh long nhãn phỉ thúy của Mật Vân Hiên, là
ta nhờ người vừa mua trở về, vẫn còn nóng hổi, nếu cô cô không chê, liền mang theo ăn trên đường.”
Cố Vãn Tình biết, bánh long nhãn phỉ thúy của Mật Vân Hiên này là thứ
Phương cô cô thích nhất. Phương cô cô tuy rằng là người tâm phúc bên
cạnh Thái Hậu, mỗi ngày cẩm y ngọc thực, nhưng dù sao bà ta sống lâu
trong cung, mấy món ăn ở phố phường hiếm khi đưa đến tay bà ta. Nay hộp
bánh long nhãn phỉ thúy mới vừa làm này, còn mang theo hơi ấm, tản ra
mùi long nhãn thơm ngát ngọt ngào, xông vào mũi, phần lễ này, so với
vàng bạc châu báu gì đó đều được làm Phương cô cô vui hơn nhiều.
Phương cô cô cao hứng nhận lấy hộp thức ăn, nói: “Làm phiền vương phi lo lắng, thật là làm phiền vương phi!”
Cố Vãn Tình nói: “Như thế nào không được, bánh long nhãn phỉ thúy này
mặc dù không quý trọng, đều là một mảnh tâm ý của ta, mong rằng cô cô
không cần ghét bỏ lễ nhẹ.”
Phương cô cô vui mừng hoan hỉ thu hộp thức ăn, lại nói với Hậu Uyển Vân
đang ở một bên đưa tiễn: “Cẩn thận hầu hạ mẹ chồng, chớ lại để sinh
chuyện nữa, chọc giận Thái Hậu.”
Hậu Uyển Vân khuất thân hành lễ nói: “Vâng.”
Tiền thị ở một bên nhìn, mới vừa rồi khi bà ta đi tiếp đón công công
trong cung, cũng theo chân bọn họ hỏi thăm rõ ràng nội tình. Lúc này
nhìn Hậu Uyển Vân đó giả vờ đáng thương, trong lòng không khỏi thối một
ngụm, còn tưởng rằng con dâu mới này có nhiều bản lĩnh, núi dựa vào cứng rắn lắm chứ, không nghĩ tới là nhìn được chứ không dùng được, thật sự
là toi công bộ trang sức phỉ thúy đó của mình, ngày nào đó có cơ hội
phải lấy trở về. Tiền thị khinh thường nghĩ: phi, cái này kêu là không
trở thành hồ ly được còn chọc một thân rối loạn.