Vào cửa ngày thứ ba là ngày lại mặt. Tuy rằng trong lòng Cố Vãn Tình cực kỳ hận Hậu Uyển Vân, nhưng cấp bậc lễ nghĩa cơ bản nhất nàng vẫn làm
được, không cho ngoại nhân chê cười Khương gia, hậu lễ đã sớm chuẩn bị
thỏa đáng. Trước khi đi còn cố ý kêu Khương Viêm Châu lại đây, cẩn thận
dặn dò, nói hắn nhất định phải cho thê tử mặt mũi. Khương Viêm Châu lần
lượt đáp ứng, mang theo Hậu Uyển Vân khởi hành đi An Quốc Hầu phủ. Làm
mẹ chồng, Cố Vãn Tình còn tự mình đưa nhi tử con dâu đến cửa phủ, cấp
mặt mũi cho con dâu.
Đưa nhi tử con dâu xuất môn, Cố Vãn Tình dựa vào cạnh cửa, xa xa nhìn cỗ kiệu Hậu Uyển Vân ngồi mà xuất thần: Hậu Uyển Vân nhất định không cam
lòng liền bị kinh hách như vậy, cũng không biết nàng ta trở về một
chuyến này, sẽ mang tới bao nhiêu rắc rối đến.
Cố Vãn Tình cười cười, chuyện trong phủ An Quốc Hầu, còn có ai có thể so với chính mình rõ ràng hơn chứ.
An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia mấy ngày sau liền sẽ rời kinh, phân biệt
hồi Nam Cương cùng Tây Bắc, một thời gian trước Trương di nương quản gia An Quốc Hầu phủ bị trừ bỏ, nay quản gia là di nương Lưu thị. Lưu di
nương là người thông minh, đáng tiếc tính tình quá mức cao ngạo, khinh
thường tranh sủng, năm đó Hậu Uyển Vân đối vị Lưu di nương này không mặn không nhạt, hai người vẫn chưa có giao tình thâm hậu gì, hơn nữa năm đó Hậu Uyển Vân quản gia, đối với Lưu di nương chứa nhiều cay nghiệt, nay
Lưu di nương này lật người, hẳn sẽ không cho Hậu Uyển Vân sắc mặt hoà
nhã. Phụ huynh ở xa, nước xa không cứu được lửa gần, quản gia Lưu di
nương lại cùng Hậu Uyển Vân xưa nay bất hòa, cho nên tám phần núi dựa
nhà mẹ đẻ này của Hậu Uyển Vân, cũng trông cậy vào không được bao nhiêu.
Nghĩ nghĩ cũng thế, vô luận Hậu Uyển Vân chỉnh ra rắc rồi gì đến, cũng
tùy nàng ta, dù sao bất quá là binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.
Lúc này phía sau truyền đến giọng nói Bích La: “Phu nhân, lão gia thỉnh
phu nhân đi thư phòng nói chuyện.”
Cố Vãn Tình hít sâu một hơi, chuyện này nên đến vẫn là chạy không thoát. Vừa đi vừa suy nghĩ, đi theo Bích La đi thư phòng một chuyến.
Khương Hằng vừa hạ triều trở về, triều phục còn chưa tới kịp cởi. Cố Vãn Tình đi vào hầu hạ hắn thay quần áo, Khương Hằng nhìn bộ dáng bận rộn
của thê tử, nói: “Chuyện con dâu lại mặt đều thỏa đáng sao?”
Cố Vãn Tình gật gật đầu, nói: “Đều thỏa đáng, thiếp đã sớm sai người đi làm, sẽ không đánh mất thể diện.”
Khương Hằng gật đầu, thâm trầm nhìn Cố Vãn Tình liếc mắt một cái, nói: “Như thế thì tốt.”
Cố Vãn Tình bị hắn nhìn chột dạ, xoay người lấy ngọc bội Khương Hằng
ngày thường hay đeo, cúi đầu mang vào cho hắn, hỏi: “Hôm qua chàng chưa
vào triều… Thánh thượng, Thái Hậu có nói cái gì không?”
Khương Hằng mị hí mắt, nói: “Ngẫu nhiên một lần không đi, không sao hết, huống hồ là thân mình nàng khó chịu, Hoàng Thượng Thái Hậu là người
thông tình đạt lý, sẽ không so đo.”
Cố Vãn Tình yên lặng gật đầu, cắn môi, nàng biết nếu không phải Khương
Hằng ra tay, nhất định đã bị Thái Hậu hạ xuống thanh danh ác độc, cay
nghiệt. Con dâu vào cửa tới nay, Cố Vãn Tình sở tác sở vi, Khương Hằng
tuy rằng chưa bao giờ hỏi đến, nhưng hắn lại đều nhất nhất xem tại trong mắt. Khương Hằng dù chưa nói cái gì, nhưng là Cố Vãn Tình lại đột nhiên không yên: nếu là Khương Hằng cảm thấy chính mình là một độc phụ… tâm
Cố Vãn Tình đột nhiên co rút một chút, ẩn ẩn đau đớn.
“Chuyện phong cáo mệnh, ta sẽ an bài người chuẩn bị, nàng không cần lo
lắng.” Khương Hằng nhẹ nhàng cầm tay Cố Vãn Tình, nói: “Cẩn thận tĩnh
dưỡng cho tốt. Chính là đến lúc đó phải vào cung, hướng Thái Hậu tạ ơn,
lễ nghi cung đình phức tạp, ta sai người thỉnh một ma ma trong cung trở
về, giảng giải cho nàng.”
Khương Hằng an bài cẩn thận như thế, làm trong lòng Cố Vãn Tình ấm áp.
Tuy nói nàng từ nhỏ xuất nhập trong cung, đối lễ nghi trong cung phi
thường rất quen thuộc, bất quá Khương Hằng cũng không biết được, còn
thỉnh riêng một ma ma trở về dạy nàng. Phần tâm tư này, làm trong lòng
Cố Vãn Tình ấm áp dào dạt.
Vợ chồng hai người lại tán gẫu việc nhà một phen, Khương Hằng cũng chưa
từng nhắc tới chuyện có liên quan tới con dâu mấy ngày trước. Cuối cùng
vẫn là Cố Vãn Tình chính mình trong lòng bất an, không nín được hỏi hắn, cảm thấy chính mình quá mức nghiêm khắc hay không, đối với con dâu đó
phạt quá nặng?
Khương Hằng cười cười, cầm tay nàng, nói một câu: “Ta đã cưới nàng, đem
hậu trạch này giao cho nàng, đó là tin nàng. Nàng làm như thế nào, tất
nhiên là có đạo lý của nàng, ta không tin nàng là người cố tình gây sự,
cay nghiệt. Ánh mắt nhìn người của Khương Hằng ta, còn không có kém cỏi
như vậy.”
Khương Hằng nói một phen, nhưng lại làm lòng Cố Vãn Tình một trận chua
xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Nàng cố nén nước mắt, cười đấm
Khương Hằng một cái, nói: “Đó là tự nhiên, ánh mắt của đương kim thái
phó, ai dám coi khinh!”
Khương Hằng ha ha cười, ôm eo thê tử, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của nàng.
Khi vợ chồng hai người đang ngọt ngào ân ái, bỗng nhiên nghe thấy ngoài
cửa một tiếng ho khan. Cố Vãn Tình vội vàng cùng Khương Hằng tách ra,
cúi đầu đứng bên cạnh hắn, ra vẻ bình tĩnh: “Vào đi.”
Ngoài cửa tiến vào một người, cũng là Cẩm Yên. Cố Vãn Tình ngẩng đầu
nhìn nhìn Cẩm Yên, Cẩm Yên thường ngày đều là thản nhiên, thong dong, Cố Vãn Tình chưa bao giờ gặp qua nàng ta bối rối. Cẩm Yên nhìn Cố Vãn
Tình, cũng là một bộ dáng không quan tâm hơn thua, đạm bạc, chưa bao giờ có cố ý nịnh bợ lấy lòng. Nhưng nay Cố Vãn Tình thấy ánh mắt nàng ta có thần sắc khác thường, cảm thấy không khỏi nghi hoặc.
Chẳng qua, Cẩm Yên cũng không đụng vào chỗ cấm kị của Cố Vãn Tình, mấy
chuyện có liên quan hết thảy tới Cẩm Yên, Cố Vãn Tình đều thực tự giác
không đếm xỉa đến, không can thiệp hỏi đến. Cố Vãn Tình rất rõ ràng, Cẩm Yên cùng Khương Hằng mà nói, là người tồn tại thực đặc biệt. Còn có bao nhiêu đặc biệt, có bao nhiêu trọng yếu, Cố Vãn Tình không có ngu ngốc
đến tự mình đi thử điểm mấu chốt của Khương Hằng —— nàng luôn luôn thông minh hơn nữa thấy đủ, Khương Hằng đã được xem như một trượng phu tốt
hiếm có, Cố Vãn Tình không phải người lòng tham không đủ.
Cho nên nàng lui tới giống như thường, nói với Khương Hằng: “Trong viện bên kia của thiếp còn có chút chuyện, đi về trước.”
Khương Hằng không có ngăn trở, nắm tay nàng đưa nàng xuất môn. Cùng Cẩm
Yên nhìn thoáng qua nháy mắt, Cố Vãn Tình nhìn thoáng qua bên hông Cẩm
Yên, lộ ra một ngọc bội lam điền.
Ngọc bội đó nhìn giản dị tự nhiên, cũng không chỗ đặc biệt, bị người đưa đến trước mắt xem, cũng sẽ không được nhiều người nhìn liếc mắt một
cái, bất quá là một trang sức bình thường mà thôi. Chẳng qua đối với Cố
Vãn Tình mà nói, ngọc bội đó lại hoàn toàn quen thuộc, chính là nhìn
lướt qua, Cố Vãn Tình liền nhận ra ngọc bội đó là của ai ——ngọc bội đó
đúng là vật đeo bên người của tiểu Hầu gia An Quốc Hầu phủ Hầu Thụy
Phong.
Ngọc bội bên người ca ca Hầu Thụy Phong của mình, làm sao có thể xuất
hiện ở trên người Cẩm Yên? Hai người cực kỳ xa lạ này, làm sao lại quen
biết? Hơn nữa cư nhiên còn quen biết đến trình độ đưa tặng ngọc bội? Vậy Khương Hằng tính cái gì… Cố Vãn Tình rũ mắt xuống, che lại nghi hoặc
trong mắt, xốc mành đi ra cửa.
Trở về viện, vừa vặn tình cờ gặp Thúy Liên từ bên ngoài trở về. Buổi
sáng mỗi ngày, Cố Vãn Tình đều đã dặn Thúy Liên đem canh mà Hạnh Hoa đưa tới bỏ thêm dược, làm thành đồ ăn khác, lại chuyển cho Hậu Uyển Vân ăn. Dù sao dược là Hậu Uyển Vân hạ, dù sao bất quá là chạy một vòng lại đưa trở về cho Hậu Uyển Vân thôi.
Buổi sáng hôm nay Thúy Liên đi chuẩn bị chuyện lễ lại mặt, bận đến bây giờ mới được trở về viện.
Thúy Liên vào phòng, tay lấy khăn mặt cho Cố Vãn Tình lau, miệng nói:
“Thật là muốn mệt chết nô tỳ, lễ vật này thật nhiều thùng, nô tỳ bận từ
sáng sớm tới giờ.”
Cố Vãn Tình cười nói: “Xem em cô nàng này, còn không có làm bao nhiêu
việc, đi học người ta tranh công, nhanh đi uống một ngụm nước trà, nghỉ
ngơi một chút.”
Thúy Liên lên tiếng vâng, xoay người rót một ly trà cho mình uống. Đang
cúi đầu uống trà, khóe mắt Thúy Liên liền thoáng nhìn thấy một cục lông
màu tuyết trắng, như tia chớp từ cửa sổ lủi tiến vào, lập tức lẻn đến
bên người Cố Vãn Tình.
“A, đó là cái gì! Cẩn thận!” Thúy Liên kinh hô một tiếng, chỉ thấy cục
tuyết trắng đó cọ một cái, bám lấy làn váy của Cố Vãn Tình, lập tức nhảy lên người. Vừa thấy vật thể không rõ công kích tiểu thư nhà mình, Thúy
Liên vội vàng ném chén trà liền chạy tới, vươn tay liền muốn đem cục
lông đó tóm lại đây.
Cục lông đó bỗng xoay người, vươn móng vuốt cào lên tay Thúy Liên, cào xước ra vài đường.
“Thúy Liên, đừng đụng vào nó!” Cố Vãn Tình vươn tay đem cục tuyết đó ôm
vào trong ngực, chỉ nghe thấy tim mình đập phịch phịch. Cố Vãn Tình
cưỡng chế kích động trong lòng, nói với Thúy Liên: “Em ra ngoài trước
đi, đem cửa, cửa sổ đều khép lại, mau! Nhớ kỹ không cần lộ ra.”
Thúy Liên hiếm khi thấy tiểu thư nhà mình thất thố như vậy, vì thế thông minh nghe theo, vừa ra đến trước cửa quay đầu xem xem cục tuyết trong
lòng Cố Vãn Tình, mơ hồ nhìn đó như là tiểu hồ li.
Thúy Liên đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có Cố Vãn Tình, cùng cục tuyết trong lòng nàng.
Cố Vãn Tình nhẹ nhàng ôm vật nhỏ lông xù đó trong lòng, nước mắt lập tức rơi xuống: “Nguyên Bảo…”
Nguyên Bảo ngẩng đầu, lỗ tai kích thích, vươn hai chân trước vung trong
không trung, làm như muốn lau lệ cho nàng. Từ khi trọng sinh tới nay Cố
Vãn Tình, dùng thân phận mới sống lại, cho dù là gặp cố nhân ngày xưa,
cũng không dám nhận thức. Nay duy nhất có thể không hề cố kỵ nhận thức,
cũng chỉ có tiểu hồ li Nguyên Bảo này.
“Nguyên Bảo, em mập không ít.” Cố Vãn Tình yêu thương ôm thân mình mập mạp của Nguyên Bảo, cảm khái nói.
Nguyên Bảo lập tức cúi đầu xuống dưới: nó tuy rằng ăn không ít, nhưng cũng không mập đến như vậy nha!
“Nguyên Bảo, em còn nhận ra tỷ sao?” Cố Vãn Tình ôm Nguyên Bảo ngồi
xuống, tinh tế vuốt bộ lông trơn mượt của nó, đem mặt vùi vào trên lưng
Nguyên Bảo, dùng sức cọ hai cái.
Nguyên Bảo nức nở vài cái, lật người, cái bụng nhỏ lộ ra bên ngoài, liếm liếm hai má Cố Vãn Tình, móng vuốt nhỏ ôm cổ Cố Vãn Tình, cái đuôi lông xù đung đưa đến đung đưa đi, làm như thập phần vui mừng.
“Nguyên Bảo, em vẫn là bộ dáng hồi trước.” Cố Vãn Tình vừa khóc vừa
cười, nước mắt không ngừng được, lau mãi cũng không hết, ôm Nguyên Bảo
vuốt tới vuốt lui, “Nguyên Bảo ngoan, tỷ rất nhớ em, biết sao giờ, em,
đồ hồ ly ngốc. Tỷ cũng rất nhớ phụ thân, rất nhớ ca ca, rất nhớ nương,
rất nhớ Hậu gia…”
Nguyên Bảo phe phẩy cái đuôi, liếm liếm gương mặt của nàng, lông bay lên bay xuống, làm hại Cố Vãn Tình nhịn không được hắt xì vài cái, nhéo
nhéo lỗ tai Nguyên Bảo, sủng nịch nói: “Em vẫn nghịch ngợm như vậy.”
Mắt Nguyên Bảo như bảo thạch đen ướt sũng, dùng sức chui vào trong lòng
Cố Vãn Tình, còn dùng móng vuốt nhỏ cọ hai hạ trên bộ ngực của nàng. Cố
Vãn Tình nhịn không được cười, vuốt ve móng vuốt Nguyên Bảo, sẵng giọng: “Đồ háo sắc nhà em, sắc hồ ly! Khẳng định là đực! Cho tỷ nhìn một cái!”
Dứt lời, bắt được móng vuốt Nguyên Bảo, làm bộ muốn lật người nó lại xem là đực hay cái. Nguyên Bảo kinh ngao ô một tiếng, nhảy lên đi ra ngoài. Cố Vãn Tình chống nạnh cười run rẩy hết cả người, cười thoải mái, từ
lúc trọng sinh đến giờ, lần đầu tiên nàng cười như vậy, muốn đem cảm xúc áp lực trong lòng phóng ra hết.
Nguyên Bảo chậm rãi đi tới, hai chân trước ôm chân Cố Vãn Tình, đầu đặt
trên đùi nàng cọ đến cọ đi. Cố Vãn Tình lau khô nước mắt, ngồi xuống,
nâng mặt Nguyên Bảo lên, hôn nhẹ đầu nó, nói: “Nguyên Bảo, tỷ biết em đi theo Hậu Uyển Vân gả lại đây, nhưng là em làm sao có thể nhận ra được
tỷ? Làm sao có thể chạy đến trong phòng tỷ?”
Nguyên Bảo ngẩng đầu nhìn Cố Vãn Tình, vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm tay nàng. Cố Vãn Tình thở dài, nói: “Nay tỷ ngay cả thân thể đều thay
đổi, em làm sao có thể nhận ra tỷ chứ, ai… Trên đời này chỉ sợ không
người nào có thể nhận ra tỷ…”
Cố Vãn Tình không biết Nguyên Bảo là linh thú, nàng chỉ coi nó là tiểu
hồ ly bình thường. Nay chỉ sợ cũng chính là trùng hợp, không biết Nguyên Bảo là bắt con bướm hay là sâu, đánh bậy đánh bạ chạy vào trong phòng
của mình thôi.
Nguyên Bảo vẫn nhìn Cố Vãn Tình, đem vui mừng cùng mất mát của nàng đều
thu ở tại đáy mắt. Cố Vãn Tình nhìn Nguyên Bảo ở trong ngực, mặt ở trong lông xù tựa hồ trở nên nghiêm túc. Nguyên Bảo từ trong lòng nàng nhảy
xuống, đứng trên mặt đất, quay đầu nhìn Cố Vãn Tình. Rồi sau đó nhảy lên cái bàn, quơ chén cháo – cháo bỏ thêm thuốc tuyệt dục – trên bàn một
cái.
Cố Vãn Tình nhìn hành động của Nguyên Bảo, quá sợ hãi. Nhưng mà càng làm Cố Vãn Tình giật mình là, kế tiếp Nguyên Bảo từ trên bàn nhảy xuống,
nhảy lên vào trong lòng Cố Vãn Tình, sau đó còn vươn chân phải, đầu tiên là ở ngay miệng của mình vỗ ba cái, sau đó lại vỗ ba cái trên gương mặt bên phải của Cố Vãn Tình, rồi sau đó lại duỗi chân trái ra, vỗ ba cái
trên gương mặt bên trái của Cố Vãn Tình.
Đây là trò chơi Nguyên Bảo thích nhất lúc trước, là trò Nguyên Bảo chỉ cùng Hậu Uyển Tâm chơi đùa.
Chẳng lẽ Nguyên Bảo thật sự nhận ra thân phận của mình? Cố Vãn Tình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nguyên Bảo, nước mắt lại chảy ra. Nguyên Bảo yêu
thương liếm liếm nước mắt của nàng, duỗi móng vuốt ôm lấy gương mặt của
nàng, đầu cứ cọ ở trên mặt nàng, làm như đang an ủi nàng, nói nàng đừng
khổ sở.
“Nguyên Bảo, em nhận được tỷ là ai, đúng hay không?” Cố Vãn Tình còn nghiêm túc hỏi. Nguyên Bảo thực còn nghiêm túc gật gật đầu.
“Nguyên Bảo, em là tới tìm tỷ, thật không?” Cố Vãn Tình lại hỏi, Nguyên
Bảo lại còn thật sự gật gật đầu, tai ở trong đám lông xù kích thích rất
nhanh, quay đầu nhìn nhìn chén cháo trên đất.
“Em là muốn nói cho tỷ biết, đừng uống cháo kia?”
Nguyên Bảo lại trịnh trọng gật gật đầu. Cố Vãn Tình không thể tin được,
nàng vẫn biết Nguyên Bảo có vài phần linh tính, là tiểu hồ ly phi thường thông minh, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, Nguyên Bảo chẳng những có thể nhận ra chính mình sau khi trọng sinh, còn chạy tới nói cho mình
cháo đó có vấn đề. Này quả thực, quả thực không phải là chuyện một con
hồ ly có thể làm ra!
Bất quá chính mình đều có thể trọng sinh, Nguyên Bảo sẽ nhận thức, cũng
không phải chuyện hiếm lạ gì. Nó cùng nhận thức mình, tóm lại là chuyện
tốt. Trong lòng Cố Vãn Tình vui mừng, cũng bất chấp việc nhỏ này không
đáng kể. Vội vàng vắt khăn lau mặt, không để người biết bản thân đã
khóc, lại bảo Thúy Liên đi chuẩn chân gà kho tàu mà Nguyên Bảo thích ăn
nhất.
Buổi trưa nắng ấm áp hoà thuận vui vẻ, Cố Vãn Tình ngồi ở trên tháp quý
phi phơi nắng, Nguyên Bảo nằm ở trong lòng nàng, ăn từng miếng thịt chân gà tự tay Cố Vãn Tình đút cho, rất thích ý.
Cố Vãn Tình cười tủm tỉm nhìn bộ dáng Nguyên Bảo ăn thập phần thỏa mãn,
nhớ tới năm đó tại trong phủ An Quốc hầu, khi thời gian mẫu thân còn tại thế. Nguyên Bảo so với hiện tại hơi nhỏ một ít, cũng là lông xù tuyết
trắng mập mạp thành một cục, khi đó Nguyên Bảo chỉ cần thấy nàng, liền
nhất định phải tự tay nàng đút nó ăn, bằng không cho dù là bưng cả bàn
thịt gà đưa đến bên miệng Nguyên Bảo, Nguyên Bảo cũng không muốn chạm
vào một ngụm, yếu ớt giống như tiểu hài tử. Bất quá lúc ấy Hậu Uyển Tâm
sủng nó, cưng chiều nó, đem nó dưỡng như một đứa bé, Nguyên Bảo cũng
thích quấn quít lấy nàng.
“Ai, Nguyên Bảo, em như thế nào không sớm đến thăm tỷ.” Cố Vãn Tình vuốt vuốt Nguyên Bảo nói, lập tức lại nghĩ đến cái gì, lẩm bẩm: “Có lẽ là
Hậu Uyển Vân coi chừng em rất chặt, nay là em thừa dịp nàng ta xuất môn
mới chạy tới phải không?”
Đang cùng Nguyên Bảo chơi đùa, chợt nghe giọng nói của Thúy Liên ở ngoài cửa: “Phu nhân đang ở trong phòng, nô tỳ đi thông truyền cho đại tiểu
thư.”
Theo sau chỉ thấy Thúy Liên gõ cửa tiến vào, nói: “Đại tiểu thư nói muốn vội tới thỉnh an phu nhân.”
“A? Huệ Như đến đây? Mau mời con bé tiến vào.” Cố Vãn Tình ôm Nguyên Bảo đứng dậy. Vị cháu gái này trong thường ngày thể nhược nhiều bệnh, rất
ít xuất môn, hiếm khi chủ động đến nơi này của nàng.
Thúy Liên đi thỉnh Khương Huệ Như tiến vào. Chỉ thấy một vị tiểu thư
thoải mái đi vào từ ngoài cửa, quần áo thanh lịch, duyên dáng yêu kiều,
mặt trái xoan cùng một đôi mắt to đen lúng liếng, sắc mặt có chút tái
nhợt của người bệnh hằng năm, khí chất lại vô cùng tốt, tư thái của một
tiểu thư khuê các tao nhã. Khi Cố Vãn Tình vừa gả vào cửa, nàng chỉ có
mười hai tuổi, nay đã sắp mười lăm, trổ mã thanh tú hào phóng.
Khương Huệ Như thấy Cố Vãn Tình, cung kính cúi người hành lễ nói: “Huệ Như thỉnh an đại bá mẫu.”
Cố Vãn Tình vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, nói: “Mau ngồi xuống, hôm nay
thời tiết đẹp, con nên đi lại nhiều hơn, cũng vô cùng tốt.”
Khương Huệ Như ngồi, liếc mắt một cái nhìn thấy Nguyên Bảo trong lòng Cố Vãn Tình, ánh mắt sáng lên, nói: “Đại bá mẫu, trong lòng người là cái
gì? Là mèo con sao?”
Nguyên Bảo lắng nghe, tai giật giật, tựa hồ thực khinh thường hướng nhìn một cái xem thường Khương Huệ Như.
Cố Vãn Tình nhìn biểu tình của Nguyên Bảo cười nở hoa, nói: “Này không phải mèo con, là hồ ly con.”
Khương Huệ Như nhìn nhìn Nguyên Bảo, thấy thật hiếm lạ, nũng nịu hỏi:
“Đại bá mẫu, Huệ Như có thể sờ sờ nó sao? Nhìn nó thật đáng yêu.”
Cố Vãn Tình sờ sờ đầu Nguyên Bảo, nói: “Muốn sờ cứ sờ đi.”
Nguyên Bảo thực không cam lòng miết miệng, Khương Huệ Như đi tới, nhìn
Nguyên Bảo trong mắt đều là vui mừng, sợ hãi vươn tay ra, đầu tiên là
nhẹ nhàng sờ soạng một chút tại trên lưng Nguyên Bảo, cười nói: “Ai nha, lông của nó thật là mềm mại, vuốt thật thoải mái.”
Tâm tình Cố Vãn Tình rất tốt, ha ha cười, cố ý chèn ép Nguyên Bảo nói:
“Huệ Như nếu là thích da lông này, ngày nào đó làm cho con kiện áo
choàng lông hồ ly nha?”
Nguyên Bảo khinh thường lắc lắc cái đuôi: tỷ mới luyến tiếc đem em làm thành áo choàng.
Khương Huệ Như cũng cho là thật, liên tục lắc đầu nói: “Đại bá mẫu trăm
ngàn không cần, tiểu hồ ly này đáng yêu như vậy, Huệ Như rất thích nó,
không muốn áo choàng lông hồ ly gì cả.” Dứt lời, lại thật cẩn thận nhẹ
nhàng sờ sờ đầu Nguyên Bảo, trong tươi cười có chút cô đơn: “Huệ Như
nghe nói đại tẩu nuôi tiểu hồ li, đây là của đại tẩu sao ạ?”
Cố Vãn Tình gật gật đầu nói: “Là của đại tẩu con, chẳng qua hôm nay lạc
đường, vừa mới nãy đại bá mẫu nhặt được, lát nữa còn phải đưa trở về cho đại tẩu con.”
Khương Huệ Như “a” một tiếng rụt tay về, nhìn Nguyên Bảo, đều là lưu
luyến. Cố Vãn Tình nhìn Khương Huệ Như, lòng có chút chua xót. Đứa nhỏ
này thể nhược nhiều bệnh, rất ít xuất môn, lại bởi vì mẫu thân Tiền thị, cùng các đường huynh đệ tỷ muội cũng rất ít lui tới, trong ngày thường
chỉ có mấy tiểu nha hoàn ở cùng con bé, cũng rất tịch mịch. Khương Huệ
Như không giống mẫu thân Tiền thị của nàng, đứa nhỏ này tâm địa thuần
hậu, tâm tư đơn thuần, rất được Cố Vãn Tình thích.
Cố Vãn Tình nhìn con bé thích Nguyên Bảo như vậy, nhân tiện nói: “Huệ
Như, hồ ly này là của đại tẩu con, đại bá mẫu nghe nói đại tẩu con rất
yêu thích, nhất định là sẽ không nhịn đau bỏ những thứ yêu thích. Hơn
nữa bình thường hồ ly dã tính rất khó thuần dưỡng, đại bá mẫu sợ con
nuôi sẽ làm con bị thương. Không bằng như vậy, đại bá mẫu sai người tìm
con mèo nhỏ cho con, đại bá mẫu nghe nói Tây Vực tiến cống một loại mèo
con, tên là mèo Ba Tư. Mèo con đó hai con mắt giống như lưu ly, nở rộ
tia sáng kỳ dị, hơn nữa tính tình dịu ngoan. Con thấy thế nào?”
Tiền thị cùng đại công tử Khương Viêm Châu thường ngày liền không hợp
nhau, Khương Huệ Như cũng biết, cho nên nàng muốn con hồ ly này, đại tẩu tuyệt đối sẽ không cho nàng. Vì thế Khương Huệ Như nhu thuận gật gật
đầu, nói: “Cám ơn đại bá mẫu, có mèo con bầu bạn, Huệ Như sẽ không cô
đơn.”
Cố Vãn Tình lại thở dài, đứa nhỏ này hiểu biết nhu thuận như vậy, chỉ
tiếc nàng lại có nương như thế, ngày thường Cố Vãn Tình cho dù rất muốn
thân cận cùng nàng, cũng phải cố kỵ Tiền thị.
Nói chuyện một lúc, Cố Vãn Tình nhìn ra Khương Huệ Như có bộ dáng tâm sự trùng điệp, liền chủ động hỏi: “Huệ Như, con có phải hay không có việc
muốn nói cùng đại bá mẫu?”
Khương Huệ Như cắn môi, một bộ dáng muốn nói lại thôi. Cố Vãn Tình cũng
không ép con bé, chính là ôn nhu nhìn con bé. Qua một hồi lâu Khương Huệ Như mới chậm rãi nói: “Đại bá mẫu, Huệ Như biết nữ nhi gia không nên
nói việc này, nhưng Huệ Như thật sự là không có cách nào, chỉ có thể đến cầu đại bá mẫu. Huệ Như nghe nói nương muốn đem con gả cho nhân gia,
nhưng là Huệ Như không muốn lập gia đình.”
Cố Vãn Tình vừa nghe, mày liền nhíu lại, nữ tử có thể nào không lấy
chồng chứ? Huống hồ thường ngày Tiền thị rất thương yêu nàng, khẳng định là sẽ tìm hôn sự tốt nhất cho con bé. Hơn nữa, mẫu thân Khương Huệ Như
còn sống, như thế nào cũng không tới phiên nàng – đại bá mẫu này đến làm chủ việc hôn nhân a.
“Huệ Như, con làm sao có thể nói ra không muốn lập gia đình như vậy?” Cố Vãn Tình nói : “Con nếu là chê vi nương của con tìm mối hôn sự không
hài lòng, đại bá mẫu đi giúp con nói, con nhìn trúng công tử nhà ai, đều nói cho đại bá mẫu. Lấy dòng dõi Khương gia chúng ta, nhìn đi nhìn lại, quý công tử nhà ai trong kinh thành, Huệ Như chúng ta đều xứng.”
Khương Huệ Như cắn môi, hai mắt đẫm lệ trong suốt, lắc đầu nói: “Huệ Như cũng không có người trong lòng, Huệ Như chính là không muốn gả, muốn cả đời ở Khương gia.”
“Con đứa nhỏ này, quả thực hồ nháo…” Cố Vãn Tình vô lực ôm trán, xem ra
là trong ngày thường Khương Hằng đem con bé sủng quá lợi hại, nhưng lại
toát ra ý tưởng như vậy, “Chuyện này đại bá mẫu không làm chủ được, chờ
đại bá trở về nói sau.”
Vừa nghe hai chữ “đại bá”, nước mắt Khương Huệ Như lập tức dũng mãnh
trào ra, nàng mặc dù ốm yếu, nhưng chủ ý cũng rất kiên định, cắn răng
nói: “Chính là đại bá nói, Huệ Như cũng không gả! Huệ Như ai cũng không
lấy chồng, chết cũng không gả!”