Gió thu hiu quạnh, lá khô vàng trên cây bay thất linh bát lạc, tuy đã
đầu thu, nhưng cũng lạnh bức người. Đám tiểu nha hoàn Khương phủ đều
thay đổi xiêm y thu đông, nhìn qua một mảnh màu vàng nhạt thản nhiên,
làm trong hiu quạnh thêm vài phần sinh cơ bừng bừng.
Trong phòng đại tiểu thư Khương gia, dù chưa đến thời tiết giá rét,
nhưng đã đặt một chậu than sưởi ấm. Bởi vì luôn luôn thể nhược Khương
Huệ Như lại ốm đau trên giường.
Lần này Khương Huệ Như bệnh không nhẹ, đã ở trên giường nằm hơn nửa
tháng. Mèo con lớn hơn một chút, ăn no bụng tròn vo, nằm ở trong lòng
Khương Huệ Như vù vù ngủ gật. Khương Huệ Như nhẹ nhàng vuốt lông mèo con trong lòng, suy nghĩ sâu xa ngưng trọng.
“Đại tiểu thư, đại phu nhân đến thăm người.” Tiểu nha đầu giữ cửa giòn
tan báo lại, vừa nói xong, một mỹ nhân mặc áo choàng màu tím đậm xốc
mành tiến vào, nói với người nằm trên giường: “Huệ Như, nay thân mình
cảm giác khỏe hơn không?”
Nói xong, Cố Vãn Tình liền vào phòng, ngồi ở bên giường Khương Huệ Như.
Từ nửa tháng trước, ngày Hậu Uyển Vân bị quấn chân, Khương Huệ Như lại
đột nhiên bị bệnh, bệnh này đến hung mãnh, làm Khương gia cao thấp xoay
quanh, Khương Hằng lại tự mình đi thỉnh ấu tử Hoắc gia Hoắc Hi Thần đến
chẩn trị cho Khương Huệ Như.
Hoắc gia cũng vọng tộc trăm năm ở Thiên triều, tuy rằng không bằng
Khương gia, nhưng cũng là số một số hai. Hoắc Hi Thần là nhi tử trưởng
trẻ tuổi nhất Hoắc gia, thuở nhỏ thông minh hơn người, Hoắc lão gia vốn
tưởng rằng tiểu nhi tử này có thể đi lên con đường làm quan, phong quan
nhập tướng, nhưng ai biết Hoắc Hi Thần này cố tình thích y thuật, theo
thủ phụ thái y viện đương triều, trò giỏi hơn thầy, thành thần y nổi
danh ở Thiên triều. Có Hoắc gia danh vọng như vậy, cũng may là mặt mũi
Bình Thân vương đủ phân lượng, mới thỉnh được Hoắc thần y này đại giá.
Đối với chuyện thỉnh Hoắc Hi Thần đến, Cố Vãn Tình cũng hoàn toàn cam
lòng. Nàng sợ là sợ Hậu Uyển Vân lại sử thủ đoạn không muốn người biết,
hại Khương Huệ Như. Nếu có thần y, nhất định là có thể tra ra nguyên
nhân thực sự bệnh của Khương Huệ Như.
Nửa tháng trước Hoắc Hi Thần đến khám cho Khương Huệ Như, nói gần đây
nàng vốn sinh ra đã kém cỏi, từ trong bụng mẹ mang bệnh căn khó trừ; thứ hai ngày trước thể nhược nhiều bệnh, thân mình suy yếu. Còn lần này
bệnh đột nhiên là vì do tâm bệnh. Hoắc Hi Thần mở ra phương thuốc, càng
dặn Khương Huệ Như ít suy nghĩ, thân mình sẽ khỏe lại.
Cố Vãn Tình vừa nghe không phải Hậu Uyển Vân từ giữa làm khó dễ, cũng an tâm rất nhiều. Hoắc Hi Thần vốn chẩn bệnh mở ra phương thuốc, liền muốn đi về. Nhưng Khương Hằng thật sự lo lắng cháu gái bảo bối này, liền tự
mình đi nói với Hoắc lão gia, để Hoắc Hi Thần ở lại Khương phủ.
Khương Huệ Như thản nhiên cười muốn ngồi dậy, Cố Vãn Tình bước lên phía
trước, tự mình cầm hai cái gối đầu lót ở sau lưng cho nàng, nâng nàng
ngồi xong. Khương Huệ Như nhìn Cố Vãn Tình, vẻ mặt vô cùng thân thiết,
nói: “Đa tạ đại bá mẫu quan tâm, Huệ Như cảm giác tốt hơn nhiều.”
Cố Vãn Tình cười sờ sờ khuôn mặt Khương Huệ Như, vuốt vuốt tóc cho nàng, nói: “Hôm nay đã uống thuốc chưa?”
Khương Huệ Như nhíu nhíu mày, cái mũi nhích lên, chu miệng, có chút bất
mãn, nói: “Thuốc đó càng ngày càng đắng, Huệ Như uống sắp đem ngũ tạng
lục phủ đều phun ra.”
“Hừ, muội không biết xấu hổ còn nói nữa.” Một giọng nói thanh thúy vang
lên ở ngoài cửa, một thiếu niên mặc bạch y xốc mành tiến vào, thiếu niên đó có khuôn mặt thanh tú tuấn lãng, tuy rằng là một thân áo choàng đơn
giản, lại dấu không được quý khí lộ ra cả người. Thiếu niên vào phòng,
vẻ mặt mất hứng nhìn nhìn Khương Huệ Như, nói: “Phương thuốc ta khai, đó nhưng là ngàn vàng khó cầu. Người bình thường chính là cầu ta, ta cũng
không xem bọn họ. Muội khen ngược, chẳng những bá phụ muội nói với cha
ta muốn người, đem ta ở Khương phủ mỗi ngày bắt mạch cho muội, còn muốn
vụng trộm trách dược ta khai!”
Khương Huệ Như hừ một tiếng, liếc trắng mắt, nói: “Ai kêu huynh khai
dược đắng như vậy. Huynh không phải thần y sao, như thế nào không bốc
thuốc dễ uống một chút, ta nghe nói thời gian trước Xảo Hạnh cô nương
trong phòng đại tẩu bị bệnh, đại phu trong phủ viết phương thuốc cho Xảo Hạnh, thả nhiều cam thảo, uống sẽ không đắng như vậy. Huynh khen ngược, viết phương thuốc cho ta uống thật đắng, nhất định là huynh bất mãn đại bá ta đem huynh lưu lại, ý định chỉnh ta chứ gì!”
Hoắc Hi Thần ba một tiếng, đem tráp dược trong ngực vứt tại trên bàn,
khuôn mặt tuấn lãng nhăn lại, lạnh lùng nói: “Theo như muội nói, khai
phương thuốc là chuyện của ta, còn uống hay không uống, đều là chuyện
của muội, cùng ta có quan hệ gì đâu?”
Cố Vãn Tình nhìn hai thiếu niên này đấu võ mồm, đau đầu xoa xoa mi tâm.
Một đích trưởng nữ Khương gia, một đích ấu tử (con trai nhỏ nhất do
chính thê sinh) Hoắc gia, đều trưởng thành ở hào môn trong hào môn, là
quý nhân trong quý nhân, từ bé chúng tinh phủng nguyệt lớn lên, tính
tình đều là một người so với một người bướng bỉnh hơn. Trong thường ngày Khương Huệ Như xem như là người tính tình ôn hòa, nhưng liền cùng Hoắc
Hi Thần này xem không hợp mắt. Hai người châm chọc đối râu, vừa thấy mặt phải ầm ỹ lên.
“Hừ!”
“Hừ hừ!”
Cố Vãn Tình lại một trận đau đầu, hai vãn này bối cãi nhau, nàng làm
trưởng bối còn không thể không làm người hoà giải. Vì thế Cố Vãn Tình
đầu tiên là trách cứ cháu gái nhà mình, nói: “Huệ Như, Hoắc công tử là
thần y đại bá con tự mình mời đến, là khách quý Khương phủ, sao có thể
nói chuyện như vậy!”
Vừa cười nói với Hoắc Hi Thần: “Huệ Như nhà ta chính là tính tình tiểu thư, có chỗ đắc tội, còn thỉnh Hoắc công tử thông cảm.”
Hoắc Hi Thần xoay người, cung kính hành lễ với Cố Vãn Tình, nói: “Vương
phi khách khí, Khương đại tiểu thư là bệnh nhân của vãn bối, vãn bối tự
nhiên là sẽ không chấp nhặt cùng bệnh nhân.”
Khó khăn khuyên hai người xong, Hoắc Hi Thần ngồi xuống bắt mạch cho
Khương Huệ Như. Hoắc Hi Thần thân phận quý trọng, tự nhiên là không
giống với đại phu bình thường, trong thường ngày hắn đến chẩn bệnh,
người Khương gia ở bên cạnh Khương Huệ Như cũng được.
Cố Vãn Tình ở bên cạnh nhìn, trong mắt lộ ra vô cùng lo lắng cùng quan
tâm. Khương Huệ Như đem vẻ mặt Cố Vãn Tình thu tại trong mắt, trong lòng một trận ấm áp: nàng là một cô nương thông minh, nàng biết đại bá mẫu
của nàng thật tâm trân trọng chính mình, phi thường quan tâm thân thể
của chính mình.
Hoắc Hi Thần chẩn mạch, cẩn thận nghĩ nghĩ, cầm bút viết xuống phương
thuốc, làm khô giao cho nha hoàn chờ ở cửa, nói: “Vẫn là sắc giống trước kia, nhớ rõ phải dùng trước buổi tối.”
Nha hoàn cầm phương thuốc đi ra ngoài, Hoắc Hi Thần cúi đầu từ trong hòm thuốc lấy ra một bao da hươu tinh xảo. Khương Huệ Như vừa thấy bao đó,
sắc mặt lập tức thay đổi, nói: “Huynh muốn làm gì, lại muốn lấy kim đâm
ta!?”
Hoắc Hi Thần rút một cây kim, có chút bất đắc dĩ nhìn Khương Huệ Như,
nói: “Ta lấy kim tất nhiên là châm cứu cho muội, chẳng lẽ muốn khâu quần áo?”
Khương Huệ Như sợ run cả người, Hoắc Hi Thần châm cứu nàng đã nếm thử
qua. Trước kia nàng cũng châm cứu rồi, nhưng đều không đau đớn, nhưng kỹ thuật châm cứu của Hoắc Hi Thần thật sự là quá mức không giống người
thường, Hoắc Hi Thần đến Khương gia lần đầu tiên xem bệnh cho Khương Huệ Như, hay dùng châm cứu, lúc ấy nàng liền đau đến không có hình tượng
nhe răng nhếch miệng, kêu cha gọi mẹ. Từ lần đó, Khương Huệ Như cùng
Hoắc Hi Thần gây thù liền không thể cắt bỏ.
“Ta không cần châm cứu!” Khương Huệ Như nhanh chóng lắc lắc đầu, vẻ mặt
đáng thương nhìn Cố Vãn Tình, cầu xin nói: “Đại bá mẫu, Huệ Như không
cần châm cứu!”
Cố Vãn Tình lấy khăn che miệng, phốc xuy một cái cười ra tiếng, từ ái vỗ vỗ lưng Khương Huệ Như, nói: “Con, đứa nhỏ này, nói ngốc gì vậy. Đây là thuốc đắng dã tật, châm cứu mặc dù đau, nhưng đối với thân mình con rất hữu ích. Nếu con không đáp ứng, thì đại bá mẫu sẽ kêu vài nha hoàn đè
tay chân con lại. Đến lúc đó con lộn xộn, Hoắc công tử hạ kim đâm sai
chỗ, còn không phải bị châm thêm mấy lần sao!”
Khương Huệ Như mếu máo, nàng biết nếu là chuyện khác, mình làm nũng cầu
tình, đại bá mẫu nàng sẽ đáp ứng nàng, nhưng chỉ chuyện xem bệnh này,
đại bá mẫu sẽ không theo ý của nàng.
Vì thế dưới sự “tàn phá” của Hoắc Hi Thần, Khương Huệ Như khóc một đống
nước mắt nước mũi, không còn hình tượng để nói, rốt cục thì châm cứu
xong rồi, Khương Huệ Như mềm nhũn như một bãi bùn chui vào trong ổ chăn
ngủ. Cố Vãn Tình đau lòng sờ sờ đầu nàng, lau mồ hôi cho nàng, dịch dịch chăn, rồi sau đó cho Hoắc Hi Thần một ánh mắt.
Hoắc Hi Thần gật gật đầu, nhẹ tay nhẹ chân thu hồi hòm thuốc, ra ngoài
cửa chờ. Một hồi sau Cố Vãn Tình cũng đi ra, Hoắc Hi Thần cung kính đứng tại hành lang chờ Cố Vãn Tình.
Cố Vãn Tình từ trong phòng đi ra, đi ra khỏi viện, Hoắc Hi Thần cũng đi
theo nàng, thẳng đến khi ra khỏi viện, xác định Khương Huệ Như nghe
không thấy đối thoại của hai người, Cố Vãn Tình mới hỏi hắn: “Hoắc công
tử, thân mình của Huệ Như đứa nhỏ đó, rốt cuộc như thế nào?”
Hoắc Hi Thần hơi hơi nhăn mày lại, nói: “Châm cứu bốc thuốc chỉ có thể
chữa bệnh thân thể, mà bệnh của Khương tiểu thư, chính là tâm bệnh. Vãn
bối chỉ có thể trị thân thể của nàng, còn tâm kết của nàng, thứ vãn bối
bất lực.”
Cố Vãn Tình thở dài, Khương Huệ Như từ nhỏ tính tình liền bướng bỉnh
kiên nghị, chuyện gì đều nghẹn ở trong lòng. Thời gian trước còn kiên
định không lấy chồng, hỏi cũng hỏi không ra nguyên nhân, chỉ cắn môi
khóc, sau đó đại bá đến hỏi, Khương Huệ Như chỉ càng khóc to, lại cái gì cũng không chịu nói. Nửa tháng trước cũng không biết là như thế nào,
trở về viện liền sốt cao, bệnh không dậy nổi. Hoắc Hi Thần đến đây cũng
nói là tâm bệnh, nhưng dù là ai đến hỏi, Khương Huệ Như cũng không chịu
mở miệng nói.
Cố Vãn Tình nói cám ơn Hoắc Hi Thần, hai người mỗi người một ngã. Cố Vãn Tình tâm sự trùng điệp, nhớ Khương Huệ Như bị bệnh, bất giác bước đến
ngay cửa viện của Hậu Uyển Vân.
Nửa tháng này, Hậu Uyển Vân bị quấn một chân, không xuống giường được.
Cố Vãn Tình khiến cho nàng ta ở trên giường tu dưỡng, sai vài nha hoàn
hồi môn của nàng ta hầu hạ, chính mình lại lấy cớ sợ nàng ta dưỡng thân
mình không đủ nhân thủ, lại sai vài nha hoàn nhị đẳng cùng nha hoàn thô
sử đi vào trong viện của Hậu Uyển Vân, xem như giám thị nàng ta.
Khương Huệ Như bị bệnh, Cố Vãn Tình chiếu cố quan tâm cô cháu gái này,
nửa tháng này cũng không sao lo lắng đi ép buộc Hậu Uyển Vân, chính là
phái thêm người đi giám thị nàng ta. Lại thêm hai nha đầu có thai trong
phòng đại công tử sắp lâm bồn, Cố Vãn Tình không muốn xảy ra bất cứ
đường rẽ gì.
Cố Vãn Tình ngẩng đầu nhìn trong viện, bất tri bất giác chân liền đi
vào. Lúc này vừa qua canh giờ ngự thiện (ăn cơm trưa), trong viện im
ắng, bọn nha hoàn hầu hạ đều trở về phòng mình đi ngủ trưa, chỉ còn lại
nha hoàn hầu hạ trong phòng, ngồi ở bên cạnh bàn ngủ gà ngủ gật.
Tích Xuân ngồi ở trong phòng mình, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn thấy đại
phu nhân mang theo Thúy Liên vào viện. Tích Xuân quay đầu, nhìn nhìn Xảo Hạnh.
Từ sau khi Xảo Hạnh tìm viện binh đến chậm, mất sủng ái trước mặt Hậu
Uyển Vân, không giống ban đầu được tín nhiệm như vậy. Địa vị cũng từ đại nha hoàn giáng xuống dưới, lại cùng phòng với Tích Đông. Nguyên bản
Tích Đông cùng Tích Xuân trụ một phòng, nay được sủng, đã chiếm lấy
phòng Xảo Hạnh đang ở một mình, đẩy Xảo Hạnh tới ở cùng Tích Xuân.
Lúc này Xảo Hạnh nhìn ánh mắt Tích Xuân, cắn chặt răng, cầm lấy cái rổ
để ngay chân giường, cúi đầu vội vàng đi ra bên ngoài, làm bộ như hoảng
hốt không nhìn đường, đụng phải Cố Vãn Tình vừa mới vào cửa viện. Cái rổ Xảo Hạnh ôm trong ngực rơi trên mặt đất, mấy thứ bên trong phân tán ra
tùm lum. Xảo Hạnh giả vờ làm ra một bộ dáng hoảng sợ, sợ tới mức không
dám thở mạnh ra, nhanh chóng quỳ trên mặt đất lạnh run.
Thúy Liên vừa định lên tiếng giáo huấn nha đầu không có mắt này, đã bị Cố Vãn Tình vẫy vẫy tay ngăn lại.
Xảo Hạnh là cái loại người gì, Cố Vãn Tình rất rõ ràng. Nha đầu này có
thể đi theo bên cạnh Hậu Uyển Vân nhiều năm như vậy, còn có thể làm nha
hoàn được Hậu Uyển Vân tín nhiệm, năm đó ở An Quốc Hầu phủ, Xảo Hạnh
thông minh xuất sắc. Xảo Hạnh không phải là đứa lỗ mãng. Nàng ta tính
tình trầm ổn, thông minh có ánh mắt, làm sao có thể lỗ mãng va vào người chủ mẫu đương gia.
Xảo Hạnh nhất định là muốn cho Cố Vãn Tình nhìn thấy cái gì đó.
Cố Vãn Tình mị hí mắt, nhìn mấy thứ bị văng ra từ cái rổ. Đó là một bộ
xiêm y nha hoàn, là trang phục mùa hè. Có thứ bất đồng là ngay chỗ vải
lót màu trắng ngay ngực có vết máu loang lổ, còn có một cái lỗ nhỏ, nếu
là không nhìn kỹ, thật đúng nhìn không ra. Chuyện xấu xa ở hậu trạch, Cố Vãn Tình vẫn là rất rõ ràng. Dấu vết này cực kỳ giống như dùng kim đâm, hơn nữa từ phạm vi vết máu, tựa hồ còn đâm rất lợi hại.
Xảo Hạnh thấy ánh mắt Cố Vãn Tình nhìn qua vết máu, ánh mắt lại lộn trở
lại chỗ vết máu dừng lại một chút, rồi sau đó ánh mắt Cố Vãn Tình liền
nhìn về phía nơi khác. Xảo Hạnh hiểu được, đại phu nhân nhất định chú ý
tới nàng ta muốn cho nàng ấy xem gì đó, vì thế nhanh chóng đem quần áo
trên đất nhặt lên nhét vào trong rổ.
“Ngươi đây là đi đâu?” Cố Vãn Tình nhìn Xảo Hạnh, thuận miệng hỏi.
Xảo Hạnh vừa đem rổ ôm vào trong ngực, vừa khúm núm nói: “Hồi đại phu
nhân, nô tỳ là muốn đem quần áo đi giặt. Đây là xiêm y bị dơ nửa tháng
trước, nô tỳ xếp ở trong phòng bị quên mất, cho đến mới vừa rồi mới nhớ
tới, liền vội vàng đưa đi giặt sạch.”
Ánh mắt Cố Vãn Tình mị lên, xiêm y nửa tháng trước quên giặt, như thế
nào cố tình liền thừa dịp lúc mình đến lại nhớ tới nên đưa đi giặt sạch. Xảo Hạnh rốt cuộc là muốn truyền tin tức gì cho mình?
Tuy nói trong lòng có chút nghi hoặc, trên mặt Cố Vãn Tình vẫn là thản
nhiên, nhìn không ra cái gì, nói với Xảo Hạnh: “Được rồi, ngươi đi đi.”
Xảo Hạnh ôm lấy rổ ra viện.
Cố Vãn Tình đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện,
liền hỏi Thúy Liên: “Ta nhớ kỹ thời gian trước Xảo Hạnh cũng bị bệnh, là khi nào thì bị bệnh?”
Thúy Liên nghĩ nghĩ, nói: “Hồi tiểu thư, nô tỳ nhớ rõ, tựa hồ cùng thời
điểm với đại tiểu thư, bị bệnh đúng ngay ngày đại thiếu phu nhân quấn
chân.” Thúy Liên lại cúi đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng bổ sung một câu: “Nô
tỳ còn nhớ rõ, ngày đó đại tiểu thư đã tới viện của đại thiếu phu nhân
ngồi một hồi. Thật đúng là khéo nha, đều là từ trong viện đại thiếu phu
nhân đi ra ngoài, liền bị bệnh.”
Trước khi Khương Huệ Như sinh bệnh đã tới viện của Hậu Uyển Vân? Mắt Cố
Vãn Tình nháy mắt lạnh xuống, nàng tuy rằng không biết làm sao Khương
Huệ Như sinh bệnh, khúc mắc là cái gì, nhưng là nàng vẫn ẩn ẩn đoán bệnh của Khương Huệ Như có liên quan tới Hậu Uyển Vân, nay đã biết trước khi Khương Huệ Như sinh bệnh đã tới viện của Hậu Uyển Vân, lấy hiểu biết
của Cố Vãn Tình đối với Hậu Uyển Vân, nàng biết, bệnh của Khương Huệ Như khẳng định liên quan tới Hậu Uyển Vân!
“Thúy Liên, đi, hôm nay ta muốn cẩn thận ‘thăm hỏi’ vị đại thiếu phu nhân kia của Khương gia chúng ta!”