Cố Vãn Tình chậm rãi hướng phòng ở Hậu Uyển Vân đi đến, cửa phòng khép
hờ, im ắng không một tiếng động. Cố Vãn Tình đẩy cửa đi vào, nhìn thấy
Tích Đông ngồi ở bên cạnh bàn, một tay chống cằm ngủ gà ngủ gật.
Hậu Uyển Vân nằm ở trên tháp quý phi cạnh cửa sổ, ánh sáng mặt trời ấm
áp chiếu ở trên người nàng ta, làm cho cả người nàng ta đều có vẻ thánh
khiết và tốt đẹp. Cố Vãn Tình lẳng lặng nhìn Hậu Uyển Vân, trong đầu
bỗng nhiên hoảng hốt một chút, nhớ tới năm đó ở An Quốc Hầu phủ.
Nhớ lại không có gì tốt đẹp, trong lòng liền chỉ có hận. Lòng Cố Vãn
Tình mạnh mẽ rút một cái, ánh mắt như trong nháy mắt kết thành băng.
Ba một tiếng, Cố Vãn Tình vỗ mặt bàn một cái, hai chủ tớ Hậu Uyển Vân bừng tỉnh.
“Mẫu thân đến đây, con chính là nằm như vậy nghênh đón mẫu thân sao?” Cố Vãn Tình cau mày nhìn Hậu Uyển Vân còn buồn ngủ, trong ánh mắt hàm chứa tức giận: “Còn có quy củ hay không?”
Hậu Uyển Vân tựa hồ còn chưa tỉnh táo lại, vẫn còn mơ mơ màng màng, Cố
Vãn Tình vừa quát một tiếng, làm cho nàng ta giật mình một cái thanh
tỉnh lại, đợi cho thấy rõ người đến là ai, lông tơ trên lưng không khỏi
đều dựng thẳng lên.
“Mẫu thân, con dâu đang ngủ, không thể đón chào ngay, thỉnh mẫu thân thứ tội.” Hậu Uyển Vân chống thân mình từ trên tháp đi xuống, quỳ trên mặt
đất, điềm đạm đáng yêu.
Cố Vãn Tình cũng không vội kêu nàng ta đứng dậy, cúi đầu nhìn người đang quỳ trước mắt. Chỉ thấy một chân nàng ta quấn vải bó chân thật dày, một chân đi vớ bình thường. Sau ngày quấn chân, Hậu Uyển Vân vẫn chưa tháo
vải quấn ra, liền vẫn quấn như vậy, lúc này đã hơn nửa tháng, chân bị
thương cũng đã khỏi.
Cố Vãn Tình chậm chậm rì rì ngồi xuống, Thúy Liên bưng cho nàng chén
trà, Cố Vãn Tình nâng chung trà lên tinh tế phẩm trà một hồi, cũng không vội nói chuyện cùng Hậu Uyển Vân.
Chân Hậu Uyển Vân chỉ đi vớ, lúc này ngay cả giày cũng chưa đi, quỳ gối
trên đất lạnh như băng, trong lòng lại đem tám đời tổ tông Cố Vãn Tình
ân cần thăm hỏi một lần. Đợi cho qua một chén trà nhỏ(10 phút), Cố Vãn
Tình mới chậm rì rì buông chén trà, hòa ái cười cười với Hậu Uyển Vân,
nói: “A, mẫu thân mới suy nghĩ thất thần, thế nhưng quên mất con. Chân
con còn chưa khỏi hẳn, quỳ làm cái gì, lại thương thân, còn không mau
đứng dậy. Thúy Liên, em như thế nào cũng không nhắc nhở ta, làm hại đại
thiếu phu nhân quỳ lâu như vậy.”
Thúy Liên nhanh chóng bước lên phía trước đỡ Hậu Uyển Vân đứng dậy, cười làm lành nói: “Đều là nô tỳ sơ sót, là lỗi của nô tỳ, thỉnh đại thiếu
phu nhân thứ tội.”
Hậu Uyển Vân nào dám hỏi tội đại nha hoàn bên người mẹ chồng ác độc này
chứ, nàng ta đối với Thúy Liên cũng không thể không khách khách khí khí, nói: “Thúy Liên cô nương nói đùa.”
Hậu Uyển Vân đứng lên, mẹ chồng không cho nàng ta ngồi, nàng ta cũng
không dám ngồi, chỉ có thể chịu đựng đau đớn quy củ đứng ở một bên. Thúy Liên nhìn bộ dáng cung kính quy củ này của Hậu Uyển Vân, trong lòng
nghĩ: tiểu thư nhà mình lập quy củ quả nhiên lập là vô cùng tốt, đem con dâu này nắm bóp gắt gao.
Cố Vãn Tình cùng Hậu Uyển Vân không mặn không nhạt hàn huyên vài câu,
rồi sau đó nhìnbụng Hậu Uyển Vân, hỏi: “Bụng có động tĩnh gì chưa? Mẫu
thân còn chờ ôm tôn tử đấy.”
Nhắc tới việc này, quả thực chính là một khối tâm bệnh của Hậu Uyển Vân. Vốn Khương Viêm Châu liền không muốn thấy nàng ta, lúc này nghe nói
nàng ta bó chân, về nhà phá lệ chủ động đến thăm nàng ta, nhưng là khi
vào phòng hay dùng ánh mắt đùa cợt nhìn Hậu Uyển Vân, cực khinh thường,
nói: “Ngươi cho là ngươi làm như vậy có thể lưu lại tâm của ta sao?” Rồi sau đó khi Khương Viêm Châu nhìn thấy Hậu Uyển Vân chỉ bó một chân,
cười nhạo nói: “Ăn không hết khổ nha, chịu đau đớn không được, cũng đừng học người ta quấn chân, nay làm cho chân lớn chân nhỏ, truyền ra chỉ
khiến người chê cười!”
Sau đó Khương Viêm Châu đá cửa đi, chỉ để lại nàng ta bị châm chọc tức
mà không dám nói. Sau đó, Khương Viêm Châu chưa từng bước vào phòng Hậu
Uyển Vân lấy một lần.
Lúc ấy Khương Viêm Châu chính là thuận miệng nói, ai biết cũng là một
câu thành sấm, Hậu Uyển Vân vì muốn trượng phu vui vẻ mà đi quấn chân,
nhưng lại chịu không nổi đau nên chỉ quấn có một chân, lập tức liền
truyền khắp cả thành đều biết, thành đề tài câu chuyện mọi người trà dư
tửu hậu. Cây to đón gió, thanh danh Hậu Uyển Vân rất thịnh, người chú ý
tới nàng ta nhiều lắm, lúc này ra chuyện chê cười cỡ này, danh viện phu
nhân trong kinh thành đều ngầm giễu cợt hiếu nữ từng vang danh khắp
thiên hạ.
Nguyên bản Hậu Uyển Vân gả vào Khương gia, lúc này lại nằm trên giường
không dậy nổi, lời đồn đại này là truyền không đến trong lỗ tai của nàng ta, nhưng Cố Vãn Tình an bài nha hoàn bà tử đi vào hầu hạ, mỗi ngày đều khe khẽ nói nhỏ, nói chuyện với nhau dùng giọng nói vừa đủ để cho Hậu
Uyển Vân có thể nghe thấy, bắt chước y chang mấy câu nói khinh miệt của
phu nhân danh viện giễu cợt Hậu Uyển Vân tranh sủng. Sau khi Hậu Uyển
Vân biết quả thực tức không nhẹ, nàng ta tức tới nỗi thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Nay Cố Vãn Tình lại đây hỏi thăm bụng của nàng ta, đó không phải xát muối vào miệng vết thương của nàng ta sao?
Hậu Uyển Vân cúi đầu, bộ dạng ủy ủy khuất khuất, nói: “Hồi mẫu thân, phu quân thương tiếc Vân Nhi trên chân có thương tích, mấy ngày nay vẫn ngủ ở nơi khác.”
Cố Vãn Tình buông chén trà, nhìn xem thường, hừ nhẹ một tiếng, nói: “Vân Nhi, gả vào lâu như vậy, không phải mẫu thân nói con, con không thể
chịu thua kém nha, Viêm Châu cưới con, trong phòng ngay cả thiếp thất
hầu hạ đều không có, nhưng con lại hầu hạ không chu toàn như vậy.”
Hậu Uyển Vân nghe thấy Cố Vãn Tình nói ra một chữ thiếp thất, trong đầu
lộp bộp một cái, có loại dự cảm xấu. Quả nhiên, Cố Vãn Tình buông chén
trà, nói: “Vân Nhi, mẫu thân biết con là đứa thông tình đạt lý, cho nên
hai mẹ con chúng ta có chuyện cứ nói thẳng. Viêm Châu có năm nha đầu
thông phòng, hầu hạ Viêm Châu nhiều năm như vậy, tận tâm hết sức, không
có công lao cũng có khổ lao. Trong đó Sắc Vi sinh một nữ nhi, Cầm nhi
cùng Họa nhi cũng đều hoài thai, mẫu thân thấy, có nên nâng phòng vài
nha đầu đó hay không?”
Rồi sau đó Cố Vãn Tình lại bổ sung nói: “Đương nhiên, đây đều là chuyện
trong phòng con, vẫn là để cho con làm chủ. Chỉ là nên suy nghĩ cho
chuyện con nối dòng, cũng không thể quá ủy khuất vài nha đầu có đứa nhỏ
đó. Vân Nhi, nếu con phản đối, trong lòng không thoải mái, sau này mẫu
thân sẽ nói với Viêm Châu.”
Cố Vãn Tình cho mặt mũi như vậy, Hậu Uyển Vân nào dám phản đối. Chính là nay nàng ta vừa gả vào cửa, không được trượng phu sủng ái, lại bị mẹ
chồng xa lánh, nhà mẹ đẻ không người dựa vào, mà vài nha đầu thông phòng đó đều là lão nhân, có sinh con, có hoài thai, lúc này nếu không chịu
nâng phòng, dù nàng ta là chính thê, còn phải chịu tiểu thiếp xa lánh.
Tuy rằng nói Khương gia quy củ sâm nghiêm, quả quyết sẽ không làm ra
chuyện sủng thiếp diệt thê, trên mặt mũi tuy nói là không có trở ngại,
nàng ta là chính thê, nhưng trong lòng qua không được, thì phải suy nghĩ lại.
Sắc mặt Hậu Uyển Vân khó coi, cười so với khóc còn khó coi hơn, cúi đầu
nói: “Mẫu thân nói đùa, Vân Nhi nhìn vài nha đầu đó cũng đều nên nâng
phòng, đã nhiều ngày Vân Nhi còn suy nghĩ đi thương lượng với mẫu thân,
không nghĩ tới hai mẹ con chúng ta cùng một suy nghĩ, nhưng lại là mẫu
thân đề suất trước.”
Cố Vãn Tình ha ha cười, cầm tay Hậu Uyển Vân cười nói: “Thật sự là người có hiểu biết, không hổ là tiểu thư khuê các, không giống với nữ nhi gia đình nghèo hèn. Việc này liền định như vậy đi, đã là chuyện trong phòng con, liền do con tới xử lý đi. Mẫu thân thấy sự tình làm càng nhanh
càng tốt, trước đem danh phận định ra trước khi hai nha đầu kia sinh.”
Cố Vãn Tình sở dĩ muốn trước khi sinh mau chóng đem năm nha đầu nâng
phòng, là vì bây giờ thân phận của năm nha đầu đều là nha hoàn thông
phòng, đều cùng ở cùng một viện, Cố Vãn Tình thật sự lo lắng các nàng
cùng Hậu Uyển Vân – ả đàn bà tâm địa rắn rết – này cùng ở một viện. Chờ
nâng phòng, thành di nương, có thể danh chính ngôn thuận phân viện, cách xa Hậu Uyển Vân, tương lai sinh đứa bé, cũng tránh được chuyện đứa nhỏ
gặp độc thủ. Dù sao phòng người không có khả năng phòng cả đời, ở gần
quá, sợ bị Hậu Uyển Vân chui chỗ trống.
Hậu Uyển Vân khúm núm đáp ứng, Cố Vãn Tình nhìn bộ dáng nàng ta nghẹn
khuất muốn chết, lại không thể không giả vờ rộng lượng, trong lòng thư
sướng. Hai người tán gẫu một phen, Cố Vãn Tình nhìn đôi chân lớn nhỏ của Hậu Uyển Vân. Bộ dáng như vậy, nàng ngay cả cửa đều ra không được, một
khi đi ra ngoài người khác nhìn đôi chân kia, không cười chết nàng ta
sao, cho nên Hậu Uyển Vân tất nhiên là muốn quấn nốt một chân còn lại.
Quả nhiên, Hậu Uyển Vân cúi đầu, nhắc tới chuyện quấn chân. Cố Vãn Tình
cau mày, nói: “Ai, Vân Nhi, con muốn quấn chân lúc ấy như thế nào không
quấn luôn. Mẫu thân đã sớm đem vài bà tử phiên bang đó đưa trở về, nay
chỗ tả tướng phu nhân đó mẫu thân còn phải lại đi một chuyến, cũng phải
nhìn xem vài bà tử đó rỗi rảnh không. Trong kinh thành bao nhiêu danh
viện tiểu thư đều xếp hàng chờ quấn chân, nếu mẫu thân không quan hệ
thân thiết với tả tướng phu nhân, sao dễ dàng mượn bà tử như vậy. Hiện
tại con lại muốn mượn, ai, đi, chờ mẫu thân lại đi nói với tả tướng phu
nhân, nhìn xem có thể mượn vài bà tử đó đến hay không.”
Rồi sau đó lại phát sầu nói: “Vân Nhi, con cũng hiểu được, lần này xã
giao luôn phải cần bạc, lần trước vì thỉnh vài bà tử đó cho con, mẫu
thân còn phải đánh riêng bộ trang sức đưa cho tả tướng phu nhân. Tả
tướng phu nhân là thân phận gì, thứ tốt gì chưa thấy qua, mẫu thân còn
chọn san hô Nam Hải tốt nhất làm thành trang sức, một bộ trang sức đó,
liền đủ ba hộ nhân gia sung túc ăn cả đời. Ai, Vân Nhi, mẫu thân không
giống con, có đồ cưới dệt tạo phường phong phú như vậy, bộ trang sức đó
nhưng là từ vốn riêng của mẫu thân ra, mẫu thân phải bán không ít vàng
bạc ngọc khí, mới mua một bộ… Nay lại có việc cầu người, ai…”
Hậu Uyển Vân vừa nghe, ý trong lời nói này không phải là làm cho chính
mình ra tiền sao? Tiền là cái gì chứ, Hậu Uyển Vân nàng ta có rất nhiều! Hậu Uyển Vân nhìn Cố Vãn Tình, trong đầu bỗng nhiên nhìn thấy chút hy
vọng: nguyên vốn tưởng rằng mẹ chồng này cứng mềm không ăn, dầu muối
không tiến, nay nhìn nàng dĩ nhiên là người tham tài.
Người một khi có dục vọng, liền có nhược điểm, có thể làm cho người ta
có cơ hội công kích. Nếu là đập chút bạc có thể đổi được mẹ chồng dễ
chịu hơn với mình, đổi tín nhiệm của Cố Vãn Tình, như vậy Hậu Uyển Vân
rất vui vẻ đập bạc làm cho chính mình sống thoải mái chút.
Vì thế nàng ta vội vàng gật đầu, nói: “Bạc không là vấn đề, việc này là vì Vân Nhi, như vậy Vân Nhi tự nhiên nên chia sẻ.”
Cố Vãn Tình cao hứng nói: “Vân Nhi thật sự là người có hiểu biết, mẫu
thân còn đang rầu rĩ nè, cái này con đã mở miệng, thì sẽ thành thôi.
Đúng rồi, mẫu thân mới nhìn trúng bộ trang sức, nghe nói là tả tướng phu nhân muốn, không bằng liền thừa dịp cơ hội này đưa cho bà ấy, mẫu thân
cũng dễ mở miệng muốn bà tử quấn chân với bà ta.”
Hậu Uyển Vân nói: “Hết thảy đều nghe mẫu thân an bài.”
Vì thế Cố Vãn Tình vô cùng cao hứng từ trong ngực lấy ra một tờ giấy ghi giá tiền, nói: “Vân Nhi, đây là tờ danh sách của trang sức đó, mẫu thân liền giao cho con, sau này chuẩn bị ngân phiếu xong, mẫu thân gọi người tới lấy.”
Hậu Uyển Vân xem tờ danh sách vừa nhận được, chỉ cảm thấy một trận huyết khí dâng lên: cái này ước chừng năm mươi ngàn lượng, đều có thể mua
được hai gian cửa hàng dệt tạo phường, trang sức gì cần nhiều bạc như
vậy? Mẹ chồng ác độc này lại dùng công phu sư tử ngoạm, là muốn nhân cơ
hội hút máu của nàng ta sao?
Nhưng nếu không ra tiền này… Hậu Uyển Vân cắn răng, nhìn chân lớn chân
nhỏ của mình, tay nghề quấn chân của vài bà tử phiên bang đó là thiên hạ nhất tuyệt, nếu là thay đổi những người khác, cũng quấn không ra cùng
bộ dáng, cho dù lại quấn một chân kia, sau này cũng là chân lớn nhỏ,
nàng ta cũng không muốn cả đời đều biến thành như vậy.
“Được!” Hậu Uyển Vân cắn răng một cái, không phải chỉ là hai gian dệt tạo phường sao, bất cứ giá nào!
“A đúng rồi, đây là tờ danh sách trang sức san hô lần trước đó, lúc nãy
mẫu thân cũng mang theo. Vân Nhi, không bằng con cũng thanh toán cái này luôn đi, tóm lại cũng là bạc dùng cho con mà.” Cố Vãn Tình lại lấy ra
một tờ danh sách, đặt trong tay Hậu Uyển Vân, cười hiền lành.
Hậu Uyển Vân vừa thấy, lại là hai mươi ngàn lượng bạc, trước mắt nhất thời đen ngòm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.