Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám Đốc

Chương 70: Chương 70: Đông Hải Diêu, em có thể hung ác với anh hơn nữa không?




Giọng nói lành lạnh của Lục Thế Quân vang lên, lộ ra sự lạnh lẽo cứng rắn khiếp người, Trình Nhã Như không tự chủ được rùng mình, trong đầu cô ta không khỏi xuất hiện một cụm từ: xưa đâu bằng nay.

Đúng vậy a, xưa đâu bằng nay, hiện tại cô ta phải nhìn sắc mặt Lục Thế Quân, mà không phải như năm đó, cô ta là công chúa kiêu ngạo, anh ta là nô lệ thấp hèn.

Là đem tôn nghiêm ném đi, đầu gối cong xuống, bảo đảm sau này cô ta sẽ có vinh hoa phú quý, hay là đứng thẳng sống lưng kiêu ngạo đi ra cửa?

Tôn nghiêm có là cái gì? Đông Hải Diêu muốn tự tôn, cô lấy được cái gì?

Trình Nhã Như cắn môi cười một tiếng, bùm một tiếng quỳ xuống.

Lục Thế Quân giật mình, vẫn từng bước một đi ra khỏi linh đường.

Anh ta lên xe, tài xế thấy một mình anh ta đi ra, có chút khiếp đảm khẽ hỏi: “Thiếu gia, không đợi Trình tiểu thư sao?”

Lục Thế Quân nhớ tới vừa rồi Trình Nhã Như quỳ xuống, cuối cùng khẽ thở dài một hơi: “Chờ.”

Trình Nhã Như không ngờ tới Lục Thế Quân sẽ đợi cô ta, vốn dĩ quật cường đè nén nước mắt cũng không chịu được mà khóc lên, cô ta muốn nói gì đó, nhưng Lục Thế Quân đã dựa vào nơi đó nhắm mắt lại.

Ánh nắng ấm áp cuối hè chiếu qua cửa sổ thủy tinh màu trà, ánh sáng mạ lên khuôn mặt anh ta tạo ra bóng mờ, nét mặt của hắn nhàn nhạt, lại lộ ra sự xa cách.

Ngón tay Trình Nhã Như nắm chặt lại buông ra, trong lúc vô hình, sự việc sớm đã có biến hóa long trời lở đất, cô ta ở trước mặt Lục Thế Quân, lại không thể không cẩn thận từng li từng tí.

Xe chậm rãi dừng lại, Lục Thế Quân giữ im lặng xuống xe, Lục quản gia đã đợi ở bên ngoài.

Trình Nhã Như cảm giác ánh mắt Lục quản gia không lộ ra dấu vết lướt qua mặt cô ta, lòng cô ta không khỏi co rụt lại, lại nghe Lục quản gia mở miệng.

“Thiếu gia, đã hỏi thăm rõ ràng, Đông tiên sinh là bởi vì chuyện phòng ốc nên mới đi ra ngoài cờ bạc.” Lục quản gia nói đến đây, giọng nói nặng nề, thấp giọng hơn chút nữa: “... Trình tiểu thư dẫn người đuổi Đông tiên sinh ra ngoài, Đông tiểu thư bất đắc dĩ chỉ có thể lấy ra toàn bộ số tiền để mua phòng trọ... Có lẽ Đông tiên sinh khổ sở trong lòng, không muốn liên lụy Đông tiểu thư...”

Lục Thế Quân đột nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm Trình Nhã Như.

Trình Nhã Như kinh hãi lui về sau một bước, trong ấn tượng của cô ta, Lục Thế Quân giống như hồ nước ngày xuân, luôn luôn bình tĩnh ôn hòa, dù là lúc trước cô ta vứt bỏ Lục Thế Quân, cũng chưa từng thấy anh ta lộ ra vẻ mặt này.

Ánh nắng xuyên qua tàng cây chập chờn chiếu xuống, từng chút loang lổ rơi vào đầu vai anh ta, mặt mũi của anh ta lại mơ hồ.

Đôi mắt ôn nhuận sau tròng kính trở nên sắc bén như mũi tên được bôi độc, Lục Thế Quân đứng dưới ánh mặt trời nhìn cô ta, lại làm cả người cô ta đều phát lạnh.

“Trình Nhã Như, phòng trọ là tôi cho Đông gia, lúc nào đến phiên cô tới làm chủ.” Giọng của anh ta nghe vững vàng, lại rõ ràng xen lẫn sự tức giận điên cuồng, Trình Nhã Như còn chưa kịp mở miệng cãi lại, trên mặt đã bị tát một cái.

Cô ta che mặt, nước mắt lập tức tuôn ra khỏi hốc mắt, cô ta có chút không dám tin nhìn Lục Thế Quân, trong ánh mắt của anh ta chỉ có lửa giận, không hề áy náy.

“Anh đánh em? Lục Thế Quân... Vì chút việc nhỏ ấy, mà anh đánh em?” Cô ta cố nén nước mắt, nhưng nước mắt vẫn tùy ý rơi xuống, giữa cánh môi chỉ có cảm giác cay đăng.

“Trong mắt cô một mạng người chỉ là chuyện nhỏ sao?” Lục Thế Quân tức giận đến cực hạn, ngược lại cười khẽ một tiếng, khóe môi của anh ta nhướng lên, lộ ra sự châm chọc: “Tôi đã ly hôn với cô ấy, phân rõ giới hạn, tôi cũng đã chuẩn bị cưới cô, vì sao cô còn phải đuổi tận giết tuyệt?”

“Em đuổi tận giết tuyệt? Cô ta hại chết con em, vì sao anh không báo thù cho con chúng ta? Cô ta có ngày hôm nay là báo ứng! Ba cô ta nhảy lầu tự tử vừa vặn đến một mạng cho con trai em!”

Vẻ mặt Trình Nhã Như có chút điên cuồng: “Vì có thể ở cùng anh, vì để mẹ anh không chán ghét em, em nghĩ hết biện pháp để sinh con cho anh, anh có biết mỗi lần đến ngày rụng trứng em phải châm cứu đau đớn đến mức nào không? Lục Thế Quân em chịu khổ nhiều như vậy, kết quả anh lại vì cô ta mà đánh em? Rốt cuộc anh có lương tâm hay không... Em ở nước ngoài một mình nuôi nấng Tâm Di ba năm, em ngậm đắng nuốt cay chảy bao nhiêu nước mắt? Em cho rằng em có thể dựa vào anh, em nghĩ trên đời này chỉ có anh tốt với em, thế nhưng hiện tại xem ra, em sai rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.