“Diêu Diêu... Thật xin lỗi, anh không biết...” Anh ta còn chưa dứt lời, lại chỉ cảm thấy bả vai có cảm giác đau đớn bén nhọn, anh ta run run, nhưng không né tránh, để mặc cô hung ác cắn anh ta, giống như con thú nhỏ đang căm hận, trong miệng của cô thậm chí còn phát ra tiếng ô ô run rẩy...
Máu tươi tràn ngập trong miệng cô, Lục Thế Quân đau đến nhịn không được, cánh tay không khỏi buông lỏng, cô lập tức tránh ra, cảm giác đau đớn trên vai còn chưa giảm bớt, trên mặt đã chịu một tát, Lục Thế Quân bị làm cho choáng đầu hoa mắt, qua một hồi mới đứng vững, anh ta nhìn cô, sắc mặt cô trắng như giấy, trên môi dính máu của anh ta, giống là ma quỷ dưới địa ngục lại yêu diễm.
“Diêu Diêu...” Lục Thế Quân nhẹ nhàng gọi cô, Hải Diêu hờ hững nhìn anh ta một cái, môi nhẹ nhàng phun ra một chữ; “Cút.”
“Diêu Diêu...” Lục Thế Quân thử thăm dò tiến lên, Hải Diêu nhấc một cái giá nến trên bàn lên hung hăng đập anh ta, Lục Thế Quân hoảng hốt tránh đi, cô chỉ ra cửa, cất cao giọng: “Cút!”
Lục Thế Quân hung hăng cắn răng một cái, tiến lên một bước ôm lấy cô, anh ta túm lấy tay cô ép ra sau lưng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô trầm thấp mở miệng: “Nếu em muốn hận, vậy thì hận đi, lần này là anh có lỗi với em, anh không có lời nào để nói.“.
“Cút ra ngoài...” Giọng của cô có chút khàn khàn, lại lộ ra sự quyết liệt.
Lục Thế Quân chỉ cảm thấy đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô như muốn hút anh ta vào trong, sắc mặt cô trắng bệch nhưng bên môi lại có vệt máu đỏ thẫm, sự quyến rũ khác lạ khiến anh ta đột ngột cúi xuống hôn lên một cô, giọng nói thật thấp mơ hồ truyền ra giữa răng môi: “Thật xin lỗi...”
“Lục Thế Quân!”
Trình Nhã Như đi vào cửa liền nhìn thấy tình cảnh như vậy, cô ta chỉ cảm thấy máu nóng chạy thẳng lên đầu, khiến cô ta đứng không vững, không khỏi mất khống chế bén nhọn kêu ra tiếng.
Động tác của Lục Thế Quân dừng lại, Hải Diêu đã hung hăng đẩy anh ta ra, lực đẩy làm cho cô đứng không vững, khuỷu tay đụng vào cạnh bàn cứng rắn thiếu chút nữa làm đổ hết đồ trên ban thờ, đau đớn trong nháy mắt bao phủ toàn thân, mái tóc dài của cô tán loạn trên vai, tóc đen nổi bật trên khuôn mặt trắng như tuyết, rõ ràng cô ở gần anh ta như vậy nhưng lại giống như không có cách nào chạm vào.
Lục Thế Quân hình như có chút không cam lòng, lại tiến lên một bước...
“Thế Quân!” Trình Nhã Như chăm chú níu cánh tay anh ta, thân hình của anh ta dừng lại một chút, anh ta nhìn thấy Hải Diêu nở một nụ cười mỉa mai, sau đó không chút do dự xoay người rời đi.
Cô không thèm liếc nhìn anh ta một cái, càng coi như không nhìn thấy Trình Nhã Như.
“Thế Quân...” Lúc này sự tức giận ngập tràn của Trình Nhã Như đã không còn sót lại chút gì, cô ta nhịn xuống sự ủy khuất, cánh tay nhẹ nhàng quấn quanh eo anh ta: “Chúng ta về nhà đi, Tâm Di cũng nhớ anh rồi.”
Lục Thế Quân cúi đầu, Trình Nhã Như chỉ cảm thấy ánh mắt của anh ta có sự cổ quái không nói được ra lời, trong lòng của cô ta cũng không an tâm, bị anh ta nhìn như vậy lại không tự chủ được mà cúi đầu xuống, Lục Thế Quân nhẹ nhàng kéo cánh tay đang quấn quanh eo mình ra.
Anh ta lui về sau một bước, lại cũng không nói gì, quay người đi ta ngoài linh đường.
“Thế Quân...”
“Lạy bác Đông ba cái đi.” Giọng nói lành lạnh của Lục Thế Quân vang lên, lộ ra sự lạnh lẽo cứng rắn khiếp người, Trình Nhã Như không tự chủ được rùng mình, trong đầu cô ta không khỏi xuất hiện một cụm từ: xưa đâu bằng nay.