Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy

Chương 37: Chương 37: Kính Huyễn VS Kính Kính




“Kính Kính, em không nhớ anh sao? Anh là Diêm Hỏa, em quên rồi sao?” Diêm Hỏa thử hỏi Kính Huyễn một chút, không tin cô gái mình tìm lâu như vậy cư nhiên bây giờ lại quên mất.

“Diêm Hỏa?” Kính Huyễn nghe anh giới thiệu, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lúc này mới kinh ngạc mở to hai mắt chỉ vào Diêm Hỏa nói: “Tôi biết anh là ai rồi, anh không phải chính là nhân vật chính của bữa tiệc tối nay sao.”

“Anh không phải nói cái này, chẳng lẽ em không nhớ anh sao?” Diêm Hỏa mới nghe được nửa câu Kính Huyễn nói, trong lòng còn rất vui mừng, còn chưa vui mừng được một giây, liền bị nửa câu sau của Kính Huyễn hung hăng tạt cho một gáo nước lạnh.

“Không phải nói cái này thì nói cái nào? Hôm nay tôi mới biết anh, có thể là anh người lầm người.” Kính Huyễn bị Diêm Hỏa hỏi bắt đầu nhịn không được, bất quá gương mặt này càng nhìn càng quen mắt? Mình có quen biết người nào bộ dạng đẹp trai như vậy sao?

Kính Huyễn nghi hoặc nhìn Diêm Hỏa, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra rốt cuộc là anh ta giống ai, phiền não cắn môi cố gắng nghĩ.

“Em đi theo anh, anh có đồ cho em xem, em xem xong rồi sẽ biết.” Diêm Hỏa thấy bộ dạng Kính Huyễn thật không giống là giả bộ, bá đạo kéo tay Kính Huyễn muốn đưa Kính Huyễn tới phòng của mình, cho cô xem một vật.

“Anh làm gì đấy, mau buông tay, tôi không muốn đi theo anh xem thứ đồ quái quỷ ấy.” Kính Huyễn tức giận đánh vào bàn tay to đang giữ chặt lấy cổ tay mình, người này thật khó hiểu, đã nói không nhận ra, làm cái gì bộ dạng anh ta còn như vậy.

“Em đi theo anh sẽ biết, anh sẽ không làm gì với em.” Diêm Hỏa hòa nhã giải thích với Kính Huyễn, chính là hi vọng cô có thể cùng mình đi xem đồ.

“Tôi nói không đi là không đi, anh mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ gọi người.” Kính Huyễn cũng không phải là dễ chọc, cô không thích làm thì ép cô cũng sẽ không làm.

“Em không cần lo lắng, anh thật sự sẽ không làm gì với em.” Diêm Hỏa đối với tức giận của Kính Huyễn vẫn là muốn kiên trì đưa cô cùng đi xem một vật.

“Kính Huyễn đã nói anh rời đi, Diêm tiên sinh cần gì làm khó xử đây?” Húc Nhật từ phía xa nhìn thấy Kính Huyễn bị một người đàn ông quấn lấy, cho nên anh liền vội vàng chào hỏi với người ta rồi tới đây giúp Kính Huyễn giải vây, lại không nghĩ rằng quấn quít lấy Kính Huyễn chính là Diêm Hỏa.

“Thì ra là tổng tài tập đoàn Lâm Đại, Húc Nhật, thế nhưng đây là chuyện riêng của tôi, Húc Nhật tiên sinh không nên nhiều chuyện xen vào.” Diêm Hỏa nhìn thấy có người tới giúp Kính Huyễn giải vây, không tự chủ được nổi cáu lên, ngay cả nói chuyện cũng không khách khí.

“Tại sao có thể nói là tôi xen vào việc của người khác, Kính Huyễn là bạn gái hôm nay tôi đưa tới, chuyện của cô ấy dĩ nhiên chính là chuyện của tôi.” Húc Nhật nói xong cũng hơi dùng sức, tức giận bỏ bàn tay đang nắm cổ tay Kính Huyễn ra, kéo Kính Huyễn đến bên cạnh mình.

“Kính Huyễn? Không phải em nói em tên là Kính Kính sao?” Diêm Hỏa cuối cùng nghe được Húc Nhật gọi tên Kính Huyễn, không hiểu nhìn Kính Huyễn hỏi.

“Khi nào tôi nói tên tôi là Kính Kính? Tiên sinh, tôi thấy là anh nhận lầm người rồi?” Kính Huyễn cau mày không vui nhìn Diêm Hỏa, cô lúc nào thì đổi tên thành Kính Kính?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.