Hiện tại Diêm Hỏa cuối cùng cũng biết vì sao lâu nay mình
không tìm được tư liệu của cô rồi, đều do mình mơ hồ không hỏi rõ tên
Kính Huyễn, đem Bạch Kính Huyễn nhớ thành Bạch Kính Kính.
“Bất kể em gọi là Kính Kính, hay gọi Kính Huyễn, đều là cùng
một người, không nghĩ tới chúng ta có duyên như vậy, cho dù là nhớ lầm
tên vẫn có thể lần nữa gặp mặt, mặc dù thời gian có hơi lâu.” Diêm Hỏa
cũng mặc kệ có phải Kính Huyễn nói nhầm tên không, dù sao mình phát hiện cô tên Bạch Kính Huyễn là tốt rồi.
“Ai với anh có duyên phận, tiên sinh, thật sự hôm nay là lần
đầu tiên thấy anh, cái gì mà lần nữa gặp mặt, nói lung tung.” Bây giờ ấn tượng của Kính Huyễn với Diêm Hỏa là kém đến cực điểm, vốn dĩ bản thân
cũng rất chán ghét vẻ mặt không đứng đắn, huống chi là đại hoa tâm thay
phụ nữ còn còn nhanh hơn thay quần áo?
“Năm năm trước có phải em mất một sợi dây chuyền màu vàng,
trên dây chuyền có khắc một chữ Bạch?” Diêm Hỏa cũng không tính toán
việc Kính Huyễn quên mất mình, mà là nói ra vừa nãy mình muốn đưa Kính
Huyễn đi xem dây chuyền.
“Đúng vậy, làm sao anh biết?” Kính Huyễn kinh ngạc nhìn chằm chằm Diêm Hỏa hỏi.
“Vậy em còn nhớ năm năm trước em say rượu cùng một người đàn
ông phát sinh chuyện tình không?” Diêm Hỏa không trực tiếp trả lời vấn
đề của Kính Huyễn, mà là hỏi một vấn đề mình để ý nhất.
“Oanh “`” Nghe xong lời Diêm Hỏa, đầu Kính Huyễn chỉ nghe
được một thanh âm như thế, rốt cuộc là làm sao anh ta biết? Chuyện sai
lầm mình đã làm năm năm trước tại sao anh ta lại biết, tại sao anh ta
biết mình bị mất một sợi dây chuyền?
“Tại sao anh biết? Vậy bây giờ có phải dây chuyền đang ở chỗ
anh?” Hiện tại giọng nói Kính Huyễn cũng thay đổi, có chút nhẹ nhàng run rẩy, nếu không phải là bởi vì anh ta có tin của sợi dây chuyền, cô đã
sớm đạp cửa xông ra, đâu còn mặt dày tiếp tục hỏi chuyện?
“Anh chỉ muốn đưa em đi lấy sợi dây chuyền kia, nó để ở
trong phòng của anh.” Kỳ thực Diêm Hỏa luôn để sợi dây ở trong túi tây
trang của mình, chỉ là muốn tìm một chỗ nói chuyện một chút, cô trải qua như thế nào.
“Vậy anh mau dẫn tôi đi lấy, trả lại dây chuyền cho tôi.”
Kính Huyễn sốt ruột thúc giục Diêm Hỏa, bất luận anh để ở nơi nào, tại
dây chuyền duy nhất cha mẹ để lại cho mình là quan trọng nhất, năm năm
trước cho là dây chuyền nhất định bị ném đi rồi, hiện tại có tin của sợi dây, mình nhất định phải lấy về.
“Vậy đi thôi, anh dẫn em đi lấy.” Diêm Hỏa vui lòng đưa Kính Huyễn đi lấy dây chuyền.
“Không được, Kính Huyễn, em không thể đi với anh ta, muốn đi
anh với em cùng đi.” Húc Nhật ngăn trước mặt Kính Huyễn, không để cho
Kính Huyễn cùng Diêm Hỏa đi vào phòng lấy dây chuyền, không biết Diêm
Hỏa đưa Kính Huyễn vào phòng có thể bộc phát sói tính hay không.
“Không cần, anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì Kính Huyễn.” Căn bản Diêm Hỏa ngay cả suy nghĩ cũng không liền cự tuyệt đề nghị của Húc
Nhật, đáng cười “` Bản thân phải rất vất vả mới tranh thủ được nói
chuyện riêng với Kính Huyễn.