Mê Điệt

Chương 14: Chương 14: Chương 13




Sau trận say rượu ấy, cô xin thề với ba người cùng ký túc xá, ký giấy trắng mực đen cam đoan sẽ không bao giờ đi quán bar nữa, ba ngày sau đó Trương Khải Ngai tìm cô đi ăn nói chuyện phiếm sau giờ học như thể chưa có chuyện gì xảy ra, giống như một cặp tình nhân bình thường.

Từ hôm ấy, cô chưa hề gặp lại Lận Lâm.

Lâu rồi chưa gặp lại cậu ở trường, cô vốn là cô gái rất cởi mở, nhưng không hiểu tại sao lại chẳng dám mở miệng hỏi tin tức của anh. Cô rất mong bản thân có thể thích Trương Khải Ngai, nhưng một ngày lại một ngày trôi qua, cô càng cảm thấy mình đang diễn trò, diễn hay đến không phân biệt được thật ảo, không phân rõ cái nào là cười thật lòng, cái nào là giả tạo? Cô không vui, có vài người hiểu, có người lại không hiểu, cuộc sống vẫn cứ thế mà trôi qua.

Mười ngày cứ thế mà trôi qua, rốt cuộc cô cũng nhớ lên mạng xem tác phẩm cô đăng, vừa online diễn đàn đã phát hiện một núi tin nhắn. Có người hỏi sao cô lặn luôn rồi? Có người hỏi cô muốn làm quản lý diễn đàn không, có tin nhắn của người hâm mộ cô, mà nhiều nhất là tin nhắn hỏi thăm của bạn bè, hỏi cô bệnh rồi phải không? Có phải tâm trạng không tốt không? Vẫn là bạn bè trên mạng nhạy cảm hơn bạn bè trực tiếp ở bên cạnh, cô thở dài một hơi, mọi chuyện đã xảy ra không thể quay lại, cho dù đám bọn Thịnh Như lo lắng cũng không thể hỏi trực tiếp như vậy nhỉ? Thế giới Internet quả là... thẳng thắn hơn hiện thực.

Cô lướt lướt diễn đàn, 10 ngày không online, diễn đàn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất từ lâu, nhiều đề tài thảo luận mới cô chưa từng thấy, rất nhiều tác phẩm mới ra cô cũng không biết cái nào hay, giống như 10 ngày đã bị diễn đàn vứt bỏ. Cô nhún vai, click vào khung chat nói chuyện phiếm.

Lúc cô mở khung chat, bất ngờ phát hiện ra rằng khung chat đã được nâng cấp thành phòng chat riêng, treo tên người qua đường Giáp vào phòng, trong phòng có người đang hát, tất cả có năm người đang online.

[ Cho dù là thực tại hay trong mơ, em cũng chưa từng nhận ra mỗi khoảnh khắc đều là anh chiếm giữ

Hơi thở ấm áp của anh khiến em trở nên ngu ngốc.

Khiến em yếu đuối lầm tưởng

Tuỳ ý mà cảm động.

Mơ hồ không hiểu để bản thân tê liệt mà buông thả... ]

Có một cô gái đang hát, giọng hát thuộc hàng nhất nhì, người bình thường vốn dĩ không hát được bài “Có được anh” này nhưng cô ấy hát hay vô cùng. Cô cứ nghe và nghe, 10 ngày này... Không, từ khi quen biết Lận Lâm, cô đã triệt để ngu ngốc rồi, cả ngày đều không biết nên làm gì, ngay cả việc nghĩ ngợi gì trong đầu cũng không biết.

“Rất hay.” Cô nhắn một câu cho “Cô gái mọc cánh”

[Cô gái mọc cánh] đang nghiêm túc hát, không trả lời.

Cô tiện tay vào một phòng trò chuyện có tên, ngoài chủ phòng tên là “Mạc Mạc”, còn có hai người khác cô không biết, và một người đặt nickname là “Kiếp này bất ngờ”, cô hơi buồn cười, liền ra ngoài đổi tên thành “Kiếp sau phóng khoáng”, ngay sau đó, “Kiếp này bất ngờ” gửi cho cô một cái icon: “^_^”

“Bạn không hát à?” Cô hỏi [ Kiếp này bất ngờ ]

“Kiếp này bất ngờ” trả lời: “Không hát.”

“Tôi hát.” Cô ấn thật mạnh như muốn làm bẹp bàn phím, nhìn trong phòng chat hiện ra một chuỗi “tôi muốn hát, tôi muốn hát” thật dài, tiếp theo liền đeo mic lên rồi bắt đầu hát:

[Mỗi con kiến đều có mắt có mũi

Nó có xinh đẹp hay khác biệt chút ít thì cũng có sao đâu

Mỗi con người, đau buồn thì khóc lóc, đói bụng cần phải ăn

Chẳng có gì khác nhau cớ sao phải kích động

Quá nhiều, quá nhiều cám dỗ

Lý lẽ lại quá ít

Quá nhiều quá nhiều trò chơi

Cũng chỉ vì hiếu kỳ

Còn điều gì đáng để tôi cuồng loạn

Vì điều gì cứ phải khăng khăngcố chấp

Một thần tượng cũng chẳng thể nằm ngoài quy luật

Thần tượng từng say mê Từng người từng người biến mất

Ai từng xấu xa tàn nhẫn

Ai lại là thượng đế

Tôi đang trông chờ kì tích gì đây?

Cuối cùng chỉ còn lại một mình

Lại không nỡ hà khắc

Cuối cùng đối diện với chính mình

Lại chẳng có điều gì đáng coi trọng

Ai cho tôi cả thế giới

Tôi cũng sẽ nghi ngờ

Lòng này dù như hoa nở rộ rồi cũng tới mùa Đồ Mi

Một người một người lại một người

Ai xinh đẹp hơn ai?

Một người một người lại một người

Ai ngọt ngào hơn ai?

Một người một người lại một người

Ai dễ dàng hơn ai?

Nào phải chuyện gì to tát

Bất ngờ gặp được người mình yêu

Mà lòng lại đầy sợ hãi...]

Trong phòng chat bắt đầu hiện lên một loạt kí hiệu than thở cũng như sợ hãi. Cô biết cô hát không tồi, nhưng dường như được khen ngợi là do cô cũng có tâm trạng sa sút như trong bài hát gốc? Cuộc sống của cô hiện tại rất mệt mỏi, có lẽ cũng giống sự mệt mỏi của Vương Phi khi hát bài này. Sự cố chấp mang tên “đây là cuộc sống hàng ngày” mạnh mẽ đè lên người cô, cô của hiện tại không phải như cô muốn, cho dù đã có những thứ tốt nhất... Cô đang chờ đợi kì tích gì đây? Cuối cùng bản thân lại khủng hoảng như vậy.... Rõ ràng trước kia, cô có thể tuỳ tiện nghĩ ra, tưởng tượng ra rất nhiều ưu điểm của bản thân, mà lúc này nghĩ lại chỉ toàn là nhược điểm. Lúc đó cô bất ngờ sởn gai ốc, nhớ rõ đã từng đọc đề cử văn hoa bay bướm về bài “Đồ Mi nở rộ” này một lần, là do một cô gái trẻ đề cử. Trên đầu bài đề cử có viết một câu “Tôi trải qua sự giải thích như vậy, dùng tâm trạng bất đắc dĩ, mang theo nụ cười thắng lợi, đứng trước mặt người tôi yêu, hát bài hát này để thị uy. Rồi tới cuối cùng, cũng chỉ vì một câu. Lòng còn sợ hãi“.

Lòng còn sợ hãi... Bất ngờ gặp được người mình yêu, mà lòng còn sợ hãi... hốc mắt cô đột ngột đỏ lên, không nhìn mọi người trong phòng chat ca ngợi cô thế nào, mắt mờ đi vô cùng kỳ quái, chờ cô lấy khăn lau nước mắt, “Kiếp này bất ngờ” đã out.

“Kiếp sau phóng khoáng” cô đơn ở lại phòng chat, 6h rồi, mọi người không phải tan tầm thì cũng đi ăn cơm, từng người trong phòng chat out ra, cuối cùng còn mỗi cô.

Phóng khoáng không?

Rất phóng khoáng.

Điểm tốt của internet chính là đây, không ai nhìn thấy ai khóc, rơi lệ cũng có thể cười to, chỉ nhìn ra một số người mạnh mẽ, một số người yếu đuối, người mạnh mẽ mãi mãi mạnh, người yếu đuối vĩnh viễn yếu đuối, đâu rồi cũng vào đấy. Đổi lại nickname thành “Hát cho bản thân nghe”, cô hát, mà không có người:

[Trái tim này thuộc về anh, em chỉ gửi tạm nơi anh một chút thôi, thế nhưng lại thành bóng ma của em.

Anh thuộc về ai đó, còn em chỉ vừa đúng lúc bước ngang qua. Nhưng lại vô tình bị cuốn vào cơn sóng. Đều là vì khi em bước dọc trên con đường mưa tầm tã anh thường đi qua như chứng minh anh đã từng ở đây. Nhưng khi em khép mắt lại rồi bất chợt mở ra chỉ nhìn thấy sa mạc, ở nơi nào chỉ có những chú lạc đà.

Bóng hình kia là thật, người là giả. Còn có cái gì để giữ lấy. Trăm năm trước, anh không phải là anh, mà em, cũng chẳng phải là em.

Nỗi đau là thật, nước mắt là giả.

Trăm năm sau không có em mà cũng chẳng có anh.]

Hát được một nửa, có người vào, cô không xem, nhắm mắt hát hết bài [Trăm năm cô đơn], hát xong mới nhìn người vào, tên là Lâm Lận.

Cậu gửi cho cô cái icon “^_^”

Cô có một dự cảm kì lạ, “Kiếp này bất ngờ?“.

Lận Lâm gửi hình mặt cười “Kiếp sau phóng khoáng“.

Cô nhoài người trên bàn, hồi lâu mới đứng lên, vì sao chờ đợi lâu như vậy, lại gặp lại nhau như thế này... Lúc ngẩng đầu, cô muốn gửi tin nhắn qua cho Lâm Lận, anh cũng bắt đầu nói chuyện.

Anh hỏi: “Tịnh Minh, không sao chứ?”

Anh nghe ra giọng cô sao? Cô soạn “Ừ.”

Giọng Lâm Lận qua đường truyền internet cũng rất rõ ràng, cảm giác lễ độ và sự lạnh lùng khách sáo hình như cũng phai đi đôi chút: “Tâm trạng không tốt hả?”

Cô hỏi lại: “Tâm trạng của em lúc nào cũng phải tốt à?” Đây đúng là Lâm Tịnh Minh công khai hùng hổ gây sự, sau khi đánh ra câu trên, cô phát hiện hoá ra mình còn sống chứ chưa chết.

Lận Lâm nói: “Khải Ngai đối xử rất tốt với bạn gái, tâm trạng em không tốt thì tìm cậu ấy nói chuyện.”

“Tại sao tâm trạng không tốt thì phải tìm anh ấy nói chuyện? Em không thích anh ấy.”

Giọng Lận Lâm không có chút gì khác lạ, vẫn hàm súc bi thương lại dường như bình tĩnh lạnh lẽo mà nói “Ừm.”

“Em hỏi anh.” Cô hăng hái tiếp tục “Yêu một người không yêu mình phải làm sao?”

Lận Lâm chưa trả lời, cô nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Yêu Lận Lâm thì phải làm sao?”

Đầu bên kia hoàn toàn yên tĩnh.

Cô ngưng trong chốc lát, lại thêm câu: “Em trèo lên không nỗi, phải làm sao bây giờ...”

Lận Lâm không trả lời, cũng chẳng bỏ đi.

Cô chậm rãi đánh một chữ rồi một chữ, đánh ra một hàng: “Anh khiến em.... Sao... sao... anh...”

Lận Lâm nhanh chóng mở miệng: “Tịnh Minh...”

Cô tắt cửa sổ chat, cắt đứt câu nói của Lận Lâm, nằm nhoài người lên bàn, mắt nhắm lại.

Di động kêu.

Cô vuốt lại tóc một chút, chờ chuông vang 5 hồi mới đứng lên nghe, vốn định nói chuyện với giọng tươi cười, nhưng mở miệng lại hơi khàn khàn, giống như vừa khóc: “A lô?”

“Tịnh Minh à? Tớ là Nghiêm Hoa, tối nay tớ không về kí túc xá, tớ phải về nhà cậu kèm em họ học toán, tối mai mới về.” Người gọi điện tới là Nghiêm Hoa, nghi hoặc hỏi cô “Chưa ngủ dậy à?”

“Ừ, tớ ngủ trưa tới giờ mới dậy.” Cô nói bậy dễ ợt, sau đó mới bật cười: “Cậu còn nhớ kiến thức toán ư?”

“Dạy học sinh tiểu học đương nhiên là nhớ rồi, nếu không lần thi vào cao đẳng tớ chắc chắn là toi đời, nói thế nào năm đó tớ học toán rất ổn, giờ đường cong, hình chóp, hình học không gian đều quên sạch, tớ nhớ năm đó... Được rồi được rồi, không nói với cậu nữa, lãng phí tiền điện thoại của tớ, cứ vậy nhé...” Nghiêm Hoa cúp máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.