Mê Điệt

Chương 15: Chương 15: Chương 14




Cô ấn phím cúp máy, chờ nó vang lên lần nữa, nhưng nó không vang lên.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, cô lại mở khung chat, thay nickname bằng tiếng Anh, đi vào, Lận Lâm vẫn ở đó. Câu cô viết “Anh còn muốn em phải làm sao?” vẫn ở đó, thể hiện rằng sau khi cô bỏ đi anh không nói câu nào, không nói cũng không đi, cứ như vậy im lặng nghĩ chuyện trời đất trong phòng. Cô nghĩ anh đã bỏ máy tính đi làm chuyện khác, trong phòng chat vẫn chỉ có hai người, Lận Lâm đột ngột phát ra một câu: “Tịnh Minh?”

Nickname tiếng Anh của cô là “Eves”, không liên quan tới Lâm Tịnh Minh, vì thế cô mạnh miệng: “Không phải, Tịnh Minh là ai?”

Lận Lâm chọn icon mỉm cười, nhắn: “^­_^”

“Là bạn gái anh sao?” Cô cố tình hỏi.

Anh tiếp tục gửi icon “^­_^”, cô tiếp tục nói: “ID của anh lúc ở forum Văn Phong là gì?” Cô muốn tiếp cận, giả làm một người xa lạ mà tiếp cận anh, tâm trạng tự nhiên tốt lên không ít.

“Anh tự xoá rồi.” Anh mỉm cười trả lời. Anh đã từng tuyên bố trên diễn đàn sẽ không sử dụng ID này nữa, nên đã xoá.

“Vì sao phải xoá? Cãi nhau với người trong diễn đàn sao?” Cô rất hiếu kì, không biết trước kia Lận Lâm ở Văn Phong quan hệ với bạn bè thế nào?

“^­_^” Lận Lâm lại trả lời như vậy.

Người này đang nói chuyện phiếm cũng có thể mỉm cười vừa hàm súc lại vừa bi thương, đánh lừa dư luận. Cô đổi đề tài: “Đang đợi ai sao?”

Hình như anh không muốn nói chuyện với cô, nhưng vẫn lễ phép trả lời: “Đúng.”

“Chờ Tịnh Minh?” Cô gian xảo nói “Sao anh không gọi điện cho cô ấy?”

Một lát sau anh mới đáp “Anh không nghĩ ra.”

Cô suýt nữa thì bật cười, ấn vào cái icon “Bật cười” thật to trong phòng chat “Sao phải đợi Tịnh Minh?”

“Muốn hát cho cô ấy nghe.” Anh nói.

Lòng cô nảy mạnh một cái “Gọi điện thoại cho cô ấy.”

Anh chọn icon mặt mỉm cười “Không hát ở đây được sao?”

Cô lựa chọn động tác “Đá” trong phòng nói chuyện, đá anh một cái. “Hát ở đây cô ấy không nghe thấy.”

Anh nói: “Em không phải Tịnh Minh sao?”

Cô đánh một hàng dấu chấm “...”” thật dài, không ngờ anh có thể nhận ra cô: “Ai nói với anh em là Tịnh Minh?”

“IP của em còn đây này.” Anh mỉm cười,“IP máy tính của em.”

Cô run sợ một hồi, cả người nhụt chí “Rõ ràng là anh chê cười em.”

Lân Lâm gửi một cái mặt quỷ: “Anh phải hát.”

“Được.” Cô chỉnh lớn âm lượng.

Headphone văng vẳng tiếng nhạc cụ, cô biết anh tham gia nhóm nhạc “Trúc”, nhưng không biết anh chơi nhạc cụ nào, âm điệu rất cao và thanh. Chỉ nghe anh hát một mình:

[Đêm qua trong mơ, có một nơi rừng rậm lá đỏ. Thoáng nghe tiếng người hát một khúc mang tên Đêm mưa hoa. Đã lỡ quên mất bài hát này, cũng quên mất nó nói về điều gì.

Mưa rất đẹp.

Đêm rất lạnh.

Hoa...rất thơm]

Cô biết bài này tên là “Ngắm hoa đêm mưa” của Trương Tịnh Phương hát, âm thanh trong trẻo, giọng cao, nghe Lận Lâm hát một mình, thản nhiên không có tình cảm, giống như kiên nhẫn nói chuyện xưa với cô, tiếp theo anh hát cao lên:

[Kia là cánh hoa trong rừng đang bay bay

Kia là cánh hoa trong rừng đang bay bay...

Gió, núi, bập bùng khói bếp

Canh nóng, bàn gỗ vắng ai đây?

Tiếng chim hót, côn trùng kếu vang

Tiếng Oanh ca, tiếng Yến hát

Hà tất phải náo loạn ồn ào]

Giọng Lận Lâm không trong veo giống như bản gốc, cũng không có chút tình cảm gì cả, giống như đang kiên nhẫn nói với đứa bé về cảnh mơ: [ Người nói tôi ngốc nghếch, nhân sinh quá vội vàng, cánh hoa rơi trên áo, thì hãy phất tay áo, tôi không muốn nếm trải hết một đời tang thương. ]

Cô ngồi trước máy tính mình, nhẹ nhàng hát theo.

[Trong giấc mơ nồng say, níu giữ thật chặt giùm tôi được không?

Gió, núi, bập bùng khói bếp

Canh nóng, bàn gỗ vắng ai đây?

Xin đừng cười tôi ôm giấc mộng đẹp

Trong mơ chờ người đến đây

Gió, núi, bập bùng khói bếp

Canh nóng, bàn gỗ đừng uống say

Mà dẫu rằng say, có tôi, cùng người mê say

Đêm qua trong mơ, có một nơi rừng rậm lá đỏ. Thoáng nghe tiếng người hát một khúc mang tên Đêm mưa hoa.

Đêm mưa hoa, hoa đêm mưa, hoa bay trong đêm, lạnh biết bao, thơm biết bao, đẹp biết bao.]

Nghe tiếng gảy đàn thản nhiên, giọng của Lận Lâm nhẹ nhàng thanh đạm, cứ nghĩ đến lời bài hát kia, cô như thấy bãi cỏ giữa rừng lá đỏ, lò bàn, gió núi suối nước, khói bếp mỏng manh...

Hoa đêm mưa... làm lòng người ta chợt thê lương xót xa, mộng đẹp, đẹp tới mức làm người ta muốn khóc.

“Tịnh Minh.” Lận Lâm còn đang gảy đàn, thông qua đường truyền nói: “Tâm trạng em gần đây không tốt, nếu hát bài này, có thể dành được nụ cười của quân vương.”

Cô đánh chữ: “Em khóc.”

Anh nói: “Bài hát này thật sự rất hợp với em.”

Cô cười khổ: “Em là nữ sinh thích nằm mơ sao? Ở trong mắt anh là vậy à?”

Anh nói: “Ngắm hoa đêm mưa. Mưa đêm hoa nở, Tịnh Minh chỉ là cô gái nhỏ thích nằm mơ.”

Cô phản bác: “Trên mạng em là nữ cường nhân vừa hô là được quần chúng đồng loạt hưởng ứng.”

Anh dùng icon mỉm cười, sau đó để mặt quỷ, thảo luận qua đường truyền: “Tịnh Minh là cô gái nhỏ nằm mơ giấc mơ đơn thuần tinh khiết nhất.”

Cô cảm thấy vô cùng chật vật, đập đầu vào bàn phím, nhảy ra một dãy kí tự lạ hoắc. Lận Lâm đánh chữ, hỏi cô: “Sao vậy?”

Cô nói: “Em gặm bàn phím.”

Lận Lâm đánh hai chữ: “Cười to.”

Cô giận, sau đó không nhịn được cười theo: “Chưa ai từng nói em như vậy, đội trưởng, anh xem mắt nhìn người của anh có phải có vấn đề rồi không?”

Lân Lâm ngồi trong phòng chat, cười hỏi: “Tâm trạng tốt hơn rồi phải không?”

Cô hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Em yêu Lận Lâm phải làm sao bây giờ?”

Anh trả lời: “Vứt anh ta đi.”

Cô đánh icon mặt khóc: “Vứt không xong.”

Anh trả lời: “Anh ta không tin vào tình yêu.”

Cô lơ câu này của anh, lại ông nói gà bà nói vịt: “Càng ngày càng yêu, phải làm sao đây?”

Anh tạm dừng một lúc, rồi gõ một icon mỉm cười: “Bóp chết anh ta.”

Cô thở dài nói: “Nếu có thể thực sự bóp chết thì tốt, đáng tiếc là anh ấy chết thì không còn ai hát cho em nghe nữa?”

“Tâm trạng đã tốt hơn chưa?” Anh hỏi.

Cô gõ một cái icon hình mặt cười: “Tốt lắm, Lận Lâm, em quyết định tiếp tục theo đuổi anh.”

Anh mỉm cười.

“Cuối cùng trả lời em một câu được không?” Cô cảm giác anh sắp phải đăng xuất, “Bài [Tôi từ chối] của Lí Sâm, có phải do anh viết không?”

“Phải.” Anh trả lời trơn tru lưu loát.

“Thực sự không nhìn ra.” Cô nói, sau đó đóng ô cửa chat, cô phải rời đi trước anh, phải là Lâm Tịnh Minh kiêu ngạo.

Lận Lâm thật sự rất dịu dàng, nhẹ nhàng chăm sóc, quen biết lâu sẽ cảm thấy anh ấy giống phỉ thuý, là một người con trai tốt, đối với tất cả mọi người đều tốt, chỉ là lòng anh khó mà nắm bắt... không, không phải khó nắm bắt, mà là không biết nó đang ở chỗ nào. Lận Lâm ngày thường không biết đang ở đ âu, cũng là vì tim anh ấy, linh hồn anh ấy luôn bị bao vây bởi một lớp bọc của sự ưu thương, rời xa sự thật, rời xa chủ thể. Quay đầu nhìn thấy camera trên bàn, vốn là vì muốn cùng Trương Khải Ngai đi leo núi nên mượn Thư Yển, nhưng yêu đương với Trương Khải Ngai càng lâu càng thấy tẻ nhạt, cho đến hôm nay hứng thú leo núi chụp ảnh cũng không còn... Cô yêu Lận Lâm, cho dù người đó lúc nào cũng nặng lòng chuyện xưa, giống như bất luận có làm gì thì mọi người xung quanh anh đều không thể hiểu rõ, nhưng cô yêu Lận Lâm.

Anh là điều ngoài ý muốn trong cuộc đời cô, thế nên kiếp sau anh mới được phóng khoáng.

Cô không còn lòng dạ nào để tìm kiếm tình yêu, vô tình sa chân, lại yêu như cành lá hương bồ, giống như cành lá hương bồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.