“Cà phê pha thế nào mà khó uống vậy?” Tiền Lỵ Nhi đem tách cà phê mà chưa uống qua một ngụm hắt trực tiếp về phía Tiểu Ngưng.
Tránh không kịp, toàn bộ chất lỏng màu nâu còn bốc hơi nóng dính đầy trên
quần áo của Tiểu Ngưng. Trên cổ cô cũng dính một phần, thậm chí là cả
trên mặt.
“A….!” Bị bỏng, cô theo bản năng kêu lên một tiếng.
“Aizza! Bị phỏng sao?” Tiền Lỵ Nhi ra vẻ quan tâm, tiến đến bắt lấy tay Tiểu Ngưng.
“A..!” Tiểu Ngưng lại càng cảm thấy đau thêm, kêu lên, mạnh mẽ thoát khỏi bàn
tay Tiền Lỵ Nhi: “Cám ơn Tiền tiểu thư quan tâm! Tôi không sao!” Nhìn
lại bàn tay mình lại có thêm vết bầm, Tiểu Ngưng chỉ có thể cố gắng kiềm chế uất ức trong lòng.
Mấy ngày qua cô đã hiểu rõ một chuyện,
cường ngạnh với Tiền Lỵ Nhi chỉ tổ là cho cô phải chịu càng nhiều khổ
sở. Cho nên vừa rồi, trước mắt cô chỉ có thể cúi người, nhẫn nhịn mọi
chuyện.
“Không có chuyện gì thì tốt, bằng không ai giặt quần áo
của tôi!?” Tiền Lỵ Nhi tiện tay ném một đống quần áo lên người Tiểu
Ngưng.
Tiểu Ngưng ném cơn giận trong người, lấy quần áo bẩn bị
ném lên người, nhịn xuống cảm giác chán ghét cực độ nói: “Dạ! Tôi sẽ đi
giặt ngay đây!”
“Cô nên cẩn thận, đừng có giặt quá mạnh tay!
Những thứ này rất đắt, giặt hỏng là cô không đền nổi đâu!” Tiền Lỵ Nhi
hoàn toàn xem mình là bà chủ của nơi này, mỗi ngày đều sai Tiểu Ngưng
hết việc này đến việc khác. Cô ta chính là muốn đày đọa Tiểu Ngưng.
Ha ha, không đuổi ả đàn bà này đi cũng có chỗ tốt! Ít nhất thì cuộc sống
của mình cũng có thêm niềm vui! – Tiền Lỵ Nhi nghĩ thầm.
Tiểu
Ngưng hít một hơi, sau đó thì gật đầu: “Tôi hiểu!” Nói xong, cô xoay
người muốn rời đi. Khi cô đi ra ngoài cửa, thì ở đó đã có một người đàn
ông đang đứng. Đó cũng là suốt mấy ngày qua cô khát vọng muốn được gặp.
Tóc hắn so với mấy hôm trước dài thêm một ít, râu dưới cằm cũng chi chit
thêm. Có thể dễ dàng nhìn ra, mấy ngày rồi hắn không có cạo râu. Điều
này hoàn toàn bất đồng với thói quen ngày thường của hắn.
Bất
quá, điều đó cũng không làm mất đi một phần anh tuấn nào của hắn. Chỉ
là, Tiểu Ngưng không nghĩ đến những chuyện đó, cô chỉ biết hắn hiện đã
trở về. Qua mấy ngày, rốt cuộc anh ấy đã trở về rồi!
Lúc này,
toàn bộ khổ sở, ủy khuất không thể bộc lộ suốt mấy ngày qua của cô hóa
thành nước mắt, tuôn rơi như mưa. Cô không cách nào khống chế được những tiếng nức nở, nghẹn ngào, run run: “Hạo! Anh …..đã…. trở lại! Mấy ngày
qua… em …rất nhớ…anh! Em…em ..có rất nhiều…chuyện…muốn..nói …cùng anh!”
Khuôn mặt gầy đi trông thấy của Đường Hạo không chút biểu cảm nhìn vết cà phê còn chưa khô trên quần áo của người phụ nữ trước mặt. Vừa rồi, hắn cũng đã nhìn thấy hết Tiền Lỵ Nhi khi dễ cô như thế nào. Đường Hạo nhịn
xuống, tự nói với mình không cần phải cảm thấy đau lòng cho cô. Hắn nhíu mày, chớp ánh mắt lạnh như băng, nói với Tiểu Ngưng: “Cô đi ra ngoài!
Làm việc mà cô phải làm đi!”
Đang ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ, Tiền Lỵ Nhi nghe thấy câu nói của Đường Hạo thì lập tức rũ bỏ cảm giác
run sợ trong lòng, cô ta thân mật nghênh đón Đường Hạo: “Hạo! Anh đã trở về rồi sao? Người ta còn tưởng anh đi miền Nam công tác phải mấy ngày
nữa, sao lại trở về nhanh vậy?!”
Đường Hạo nhẹ nhàng vuốt cằm mình, cũng không có nhìn qua Tiểu Ngưng, dù chỉ là một cái liếc mắt.
Mặt mũi đầy lệ, Tiểu Ngưng không cam lòng chạy đến trước mắt Đường Hạo,
khóc như hoa lê trong mưa: “Hạo! Sự tình không như anh nghĩ đâu! Mọi
chuyện không phải như vậy! Chính là….cái kia….bộ dáng đó….Em không có
làm mấy chuyện kia!!”
“Câm miệng! Tôi không muốn nghe!” Đường Hạo đẩy cô sang một bên. Có lẽ bởi vì hắn dùng sức quá mạnh nên Tiểu Ngưng
thoáng cái đã bị ngã nhào trên sàn nhà.
Tiểu Ngưng chẳng chút
quan tâm đến hai đầu gối bị ngã mà đau nhức, đứng bật dậy trước mặt
Đường Hạo: “Hạo! Chẳng nhẽ anh nghĩ rằng em và người đàn ông kia có quan hệ với nhau hay sao? Anh cho rằng em là đầu cơ trục lợi, hám tiền đến
mức đi buôn thuốc phiện hay sao? Những thứ kia chính là do…..”
“Tôi bảo cô câm miệng lại! Không được nói nữa!” Đường Hạo tức giận, hô lớn
như phát điên. Cặp mắt của hắn nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt nổi lên
những tia máu đỏ vằn: “Cô có phải vẫn chưa cảm thấy mọi chuyện đã quá rõ ràng phải không? Chuyện của cô, cô muốn cho nhiều người nữa biết đúng
không? Nếu vậy, tôi không ngại đem cô giao cho cảnh sát, để mặc cho bọn
họ xử lý!”
“Hạo! Vì sao anh lại không chịu tin em? Mọi chuyện không phải là như vậy đâu! Hết thảy đều là….”
“Lục Giai Ngưng! Cô không cảm thấy mình rất quá đáng hay
sao, hả? Làm sao cô có thể hành động không có chút tự trọng như vậy?Anh
Hạo là vị hôn phu của tôi, chúng tôi sắp kết hôn rồi! Tôi không cho phép cô gọi anh ấy là ‘Hạo’ như vậy, càng không cho phép cô tiếp tục dây dưa với anh ấy!” Tiền Lỵ Nhi ở phía sau ủy khuất khóc lóc, chỉ trích Tiểu
Ngưng có những hành vi ‘không đúng’.
Biểu tình khổ sở này giống
như Tiểu Ngưng đã là gây ra tội ác tày trời gì đó với cô ta: “Chuyện này tôi sẽ không tha thứ! Hạo, chúng ta sắp kết hôn rồi, anh đã nói không
có chút tình cảm dư thừa nào dành cho cô ta, không phải hay sao?” Đôi
mắt mọng nước của cô ta nhìn Đường Hạo, nhắc nhở hắn.
“Không
phải! Hạo, anh đừng có tin cô ta! Tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của cô ta!” Tiểu Ngưng thét lên như kẻ điên, tiếng giải thích đặc biệt bén
nhọn.
Đường Hạo nhăn đầu lông mày lại, nghiêm khắc nói: “Lục Giai Ngưng, cô câm miệng lại cho tôi! Yêu cầu cô làm theo những gì vợ tương
lai của tôi nói, không được gọi tôi là ‘Hạo’! Tôi là ông chủ của cô, ở
đây cô chính là người hầu!”
Những lời này, trước kia
Tiểu Ngưng đã nói bao nhiêu lần, cô là người làm ở đây, giờ đây lại được phát ra từ miệng Đường Hạo, cô đau đớn nói : “Anh nói cái gì? Vì sao
lại không tin tưởng em? Những chuyện như thế kia em làm sao có thể làm
được! Em thật sự không có làm chuyện gì….!”
“Tri nhân tri diện
bất tri tâm, có những việc không phải cứ cảm thấy là thật thì có quyền
nói nói là sự thật!” Tiền Lỵ Nhi lại một lần nữa cắt đứt lời nói của
Tiểu Ngưng. Cô ta đương nhiên biết nấu một món ăn thì cần phải biết thêm mắm, thêm muối đúng lúc.
“Tiền Lỵ Nhi, cô câm miệng lại! Mọi
chuyện đều là do cô! Cô người đàn bà vô cùng…..” Tiểu Ngưng kích động
nói. Cô không còn kiểm soát được tiếng nói phát ra từ miệng mình.
“Lục Giai Ngưng, cô không có quyền gọi thẳng tên họ của tôi! Yêu cầu cô gọi
tôi bằng Tiền tiểu thư hoặc Thiếu phu nhân!” Tiền Lỵ Nhi nắm chặt lấy
cánh tay Đường Hạo. So với Tiểu Ngưng, cô ta khóc trông còn ủy khuất
hơn, không những thế còn thông minh nói thêm vào mấy câu.
“Hạo…cô ta… Tiền Lỵ Nhi….” Ngón tay Tiểu Ngưng run run chỉ vào Tiền Lỵ Nhi. Cô muốn vạch trần hết thảy bộ mặt giả dối kia.
“Lục Giai Ngưng! Cô là ai mà dám không biết trên dưới dám gọi thẳng tên
chúng ta! Tôi và cô gái này đều là chủ nhân của nơi này! Hãy gọi thiếu
gia và thiếu phu nhân, nghe rõ chưa?” Đường Hạo mở lớn mắt, nhưng tuyệt
đối không có nhìn Tiểu Ngưng, lạnh lùng thờ ơ nói.
“Không!” Những lời vô tình hắn thốt ra đã đánh tan tất cả hy vọng trong người cô. Cô
đau lòng, đau đầu, toàn bộ tế bào toàn thân đều là đau nhức, tất cả các
cảm giác khác đều không có.
Trong lòng cảm thấy kinh hỉ, nhưng
mặt thì vẫn đầy nước mắt, Tiền Lỵ Nhi chỉ tay ra ngoài cửa lớn, ra lệnh: “Cô bây giờ đi giặt quần áo cho tôi ngay lập tức! Đừng quên đó là bổn
phận của người hầu!