Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 221: Chương 221




Nghe được Tiền Lỵ Nhi ra lệnh, Tiểu Ngưng chỉ nhìn chằm chằm vào Đường Hạo, run rẩy hỏi: “Đường Hạo! Sao anh…..anh thật sự định để cho em giặt quần áo của cô ta sao?” Cô bi phẫn hỏi, đây cũng là câu hỏi cô dùng chút khí lực còn lại, gồng mình lên hỏi hắn.

Đường Hạo cũng không thèm liếc nhìn cô, từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc, nhom nhem châm một điếu. Hắn không nói cũng đủ làm cho Tiểu Ngưng thương tâm đến chết.

“Đúng! Đây vốn là công việc của một người hầu!”

Nước mắt trong suốt như hạt trân trâu nối tiếp nhau rơi xuống, cô không còn chút sức lực nào để kiên trì nữa, chậm rãi cầm lên quần áo rơi trên sàn nhà.

“Đường Hạo! Vì muốn nhìn thấy anh nên em mới ở lại nơi này! Anh đã không tin em, không nghe em giải thích, em cũng không thể ở đây được nữa rồi!”

Nói xong, cô xoay người, muốn rời đi.

“Cô không được phép bỏ đi! Cô phải ở lại nơi này!” Đường Hạo tiến lên một bước, nháy mắt đã bắt được cô.

“Nếu cô dám bước ra khỏi cánh cổng của biệt thự này, tôi đảm bảo cô sẽ không bao giờ được nhìn thấy Dương Dương nữa!”

“Đường Hạo, để cho cô ấy đi cũng tốt mà….” Tiền Lỵ Nhi cũng chạy đến ôm lấy cánh tay Đường Hạo. Cô không ngốc đến mức đi ngăn cản hắn đâu!

Đường Hạo rút cánh tay mình ra khỏi tay Tiền Lỵ Nhi, lạnh lùng buông xuống một câu: “Chuyện của tôi còn chưa đến lượt cô quan tâm!”

“Anh…!” Tiền Lỵ Nhi mở to hai mắt nhìn hắn. Cô không thể nào tin được, Đường Hạo lại dùng ngữ điệu này để nói chuyện với mình.

Đường Hạo cũng cảm thấy ngữ khí vừa rồi của mình có hơi quá, nên ôn nhu nói: “Lỵ Nhi, xin lỗi em, anh bị người phụ nữ này làm cho giận đến điên lên, dọa đến em rồi!”

“Không sao! Bất quá, anh Hạo tức giận vì người phụ nữ này thật không đáng! Cô ta chỉ là kẻ hầu!” Thật sự bị người phụ nữ kia làm cho tức giận, Tiền Lỵ Nhi trong lòng lại tiếp tục cười thầm đắc ý.

“Lỵ Nhi, bảo bối, đi nói với nhà bếp, tối hôm nay anh ở đây dùng cơm, làm cho anh vài món thật ngon!”

“Vâng! Anh Hạo!” Tiền Lỵ Nhi liếc mắt một cái, xác định ánh mắt hắn nhìn Lục Giai Ngưng lạnh như băng rồi mới yên tâm rời đi.

Nhìn hắn đối xử với người phụ nữ khác ôn nhu đầy đủ, còn đối với mình thì lại lãnh khốc vô cùng. Chuyện này so với chuyện lúc trước càng làm cho thân thể cô kịch liệt run rẩy, đau đớn hơn. Hai mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn hắn. Vì sao hắn không chịu tin tưởng cô một lần? Vì sao mỗi một lần hắn không cần đến cô thì đều gây cho cô tổn thương nặng nề?

Chẳng lẽ đây là cách duy nhất để yêu hắn hay sao? Nếu là như vậy, cô tình nguyện chưa bao giơ gặp hắn.

Khuôn mặt Đường Hạo lạnh như băng, nhìn Tiểu Ngưng, hắn nói lại một lần nữa: “Nếu như cô dám bỏ đi…..”

“Thì sẽ không bao giờ cho tôi nhìn thấy Dương Dương nữa, đúng không?” Tiểu Ngưng lại tiếp tục nhận thức được lời nói uy hiếp của hắn, cô cười nhàn nhạt, đau khổ. Một hơi nói ra: “Tôi ở đây cũng đâu có được nhìn thấy Dương Dương… Vốn dĩ là không được gặp… Dương Dương của tôi… Anh và người nhà của anh đã cùng nhau chia rẽ tôi với con của mình…” Tiểu Ngưng ung dung lên án, nước mắt chạy dọc theo sống mũi hơi vểnh rơi xuống: “Không quan trọng, dù sao tôi cũng đã quen với với việc không có Dương Dương bên cạnh một thời gian rồi. Anh chẳng uy hiếp được tôi đâu!”

Nhìn cô lung lay như cây sắp đổ, biểu tình giống như không thể chịu thêm bất cứ đả kích nào, Đường Hạo bống dưng cảm thấy đau nhức, bối rồi. Hắn biết cô cũng đang đau lòng.

Nhưng, hắn không cho phép bản thân đau lòng vì cô. Hiện tại, tất cả mọi đau khổ này đều là trừng phạt mà cô đáng phải nhận. Ai bảo cô lại một lần nữa rời bỏ hắn. Mà cái kế hoạch bỏ trốn này có lẽ đã được cô vạch ra từ rất lâu rồi. Nghĩ đến việc cô đối với hắn có tâm cơ sâu, hắn không có cách nào khống chế được sự tức giận trong lòng, không có cách nào ngăn cản việc hắn trừng phạt cô thêm một lần nữa.

Mắt hắn nheo lại, hàn ý trong mắt thì càng lúc càng mãnh liệt, khuôn mặt lại tươi cười lộ ra tia nguy hiểm: “Giỏi lắm, cô đã quen không có Dương Dương rồi ư? Đáng chết! Lục Giai Ngưng, không ngờ cô lại nhẫn tâm khiến tôi không ngờ đến vậy! Theo như lời cô nói, Dương Dương về sau có không khỏe mạnh, vui vẻ hay không cũng chẳng có liên quan gì đến cô, có đúng không? Cho dù sau này nó có bị người khác bắt nạt, hay gặp phải chuyện gì không may…. Có phải cô cũng chẳng thèm….” Mấy từ sau cùng, hoàn toàn do hắn gằn ra từ hai hàm răng.

Những lời hắn nói ra khiến cô nhịn không được mà khủng hoảng. Cô lắc đầu thật mạnh: “Không! Người nhà của anh tuyệt đối sẽ không để cho thẳng bé bị thương tổn, sẽ không…”

“Cô cứ tin chắc chắn như vậy đi? Một người mẹ nhẫn tâm vứt bỏ con mình mà còn hy vọng vào người khác hay sao?” Đường Hạo nhìn chằm chằm vào đôi má đã trắng bệch của cô, chậm rãi nói.

Tiểu Ngưng rủ vai xuống, lui về phía sau hai bước. Buông xuống đôi mắt ủ rũ, suy tư về lời hắn nói. Hắn nói không có sai, bản thân cô là mẹ của Dương Dương, cô không thể ở bên chăm sóc cho nó thì liệu có ai sẽ chăm sóc nó một cách tốt nhất được.

Đường Hạo phả một làn khói mỏng từ trong miệng ra, tiếp tục nói một câu giống như rút ngòi nổ một quả bom cực lớn ném vào người Tiểu Ngưng: “Cô muốn bỏ đi cũng được thôi! Nhưng chờ tôi và Tiền Lỵ Nhi kết hôn xong, Dương Dương cũng sẽ chuyển về đây sống cùng chúng tôi. Theo cô, Tiền Lỵ Nhi sẽ đối xử với con chúng ta như thế nào?”

Tiểu Ngưng không tin nhìn hắn: “Đường Hạo… Không cần phải…. Anh cũng biết Tiền Lỵ Nhi đối xử với tôi như thế nào rồi đấy. Anh xem, trên người tôi đều là cà phê nóng do cô ta dội lên….?” Tiểu Ngưng duỗi cánh tay ra, những vết thương còn máu khiến người ta nhìn vào mà cũng thấy giật mình, “Những điều này đều là do cô ta làm. Đường Hạo, cô ta nhất định sẽ ngược đãi Dương Dương, anh không thể làm như vậy được!”

“Mẹ ruột còn nhẫn tâm, nói gì đến mẹ kế.” Đường Hạo thờ ơ nói.

Nghe được lời của hắn, lại nhìn sắc mặt hắn, Tiểu Ngưng chợt hiểu ra: “Đường Hạo, anh biết rõ Tiền Lỵ Nhi là hạng người gì, đúng không? Anh biết rõ cô ta chỉ giả bộ thiện lương bên ngoài, vậy tại sao còn muốn kết hôn với cô ta? Anh có biết chính cô ta là người hãm hại em …..?”

“Nói có sách mách có chứng, nếu không, cô tốt nhất đừng tùy tiện nói lung tung.” Đường Hạo nhăn đầu lông mày lại, ngăn cản cô sắp thốt ra những lời nói kia. Sau đó, hắn lại bổ sung thêm: “Tôi tin Lỵ Nhi khinh thường những loại chuyện như vậy, mong cô đừng ăn nói bừa bãi, xúc phạm đến cô ấy…”

“Anh tình nguyện tin tưởng cô ta, cũng không tin tưởng em..”

“Chính là do cô. Cô cùng người khác bỏ trốn, buôn bán thuốc phiện. Có thể thấy, mấy ngày trước đó cô đều lừa gạt tôi, để cho tôi hoàn toàn tin tưởng cô, cho cô quyền lợi quản lý hết tất cả người hầu. Sau đó cũng lợi dụng tín nhiệm của tôi, cho tôi uống thuốc ngủ, nhân cơ hội mà bỏ trốn . Đây đều là sự thật, không phải sao? Tôi là thằng ngốc thì mới tiếp tục tin cô!” Nói lại một lượt chuyện đã qua, hắn lại càng thêm thất vọng.

Tiểu Ngưng bị hắn chất vấn đến nghẹn lời, nước mắt rơi đây, nức nở nói: “Em… Lúc sau, em đã muốn quay trở về biệt thự….Em đã không muốn đi nữa rồi…Chính là bị Tiền Lỵ Nhi làm cho ngất xỉu…..”

“Im miệng! Tôi không muốn nghe chuyện này nữa! Nếu cô không muốn Dương Dương sau này bị tổn thương, thì ở lại đây làm người hầu. Suốt đời hầu hạ tôi và Tiền Lỵ Nhi!” Đường Hạo lớn tiếng nói. Độ lớn đủ vang dội đến từng ngõ ngách trong gian phòng.

“Anh muốn trói buộc em! Anh muốn em suốt đời chịu đựng đau khổ! Anh muốn em không bao giờ được hạnh phúc, đúng không?”

Lúc này, Tiểu Ngưng phảng phất giống như người bị lạc mất linh hồn, thì thào nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.