Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 251: Chương 251




Edit: Meimoko

Beta: Kunnie

————-

Trải qua một đêm lăn lộn khó ngủ, Tiểu Ngưng rốt cục đã đưa ra câu trả lời cho Đường Hạo.”Em đồng ý đi du học nước ngoài! Khi nào thì có thể đi?”

“Đã suy nghĩ cẩn thận chưa? Ha ha, đến nước ngoài sẽ không khóc nhè chứ?” Đường Hạo hỏi cho có nhưng trong hai mắt hắn lại là vẻ không nỡ. Hắn cho rằng bản thân mình sẽ rất thản nhiên đối mặt với quyết định rời đi của cô. Nhưng chỉ cần cô vẫn chưa đi, hắn lại không nỡ.

Đối với điều này, trong lòng cô cũng không có yên. Nhưng cô vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên, nói: “Chúng ta còn chưa cùng nhau đi đâu xa, sao anh biết em có khóc hay không? Có lẽ sẽ có, mà có lẽ cũng sẽ không!”

Đường Hạo nhìn cô. Nhiều ngày rồi, rốt cục đã nhận được một nụ cười từ cô. “Hi vọng em ra nước ngoài có thể tìm được niềm vui…..” Hắn tự tin, bất quá câu nói kế tiếp không dám nói ra. Hắn không muốn làm cô mất mặt, nói cô là người thiếu tự tin. Như vậy sẽ là lại làm tổn thương đến cô.

“Anh đã sắp xếp ổn thỏa cho em đến học ở một trường có tiếng. Nhưng mà, em trước đó phải làm bài khảo sát trình độ ngôn ngữ!” Đường Hạo lấy từ trong ngăn kéo ra một cái túi giấy, đưa cho Tiểu Ngưng.

Mở ra, khi nhìn thấy ngày ghi trên tờ giấy, Tiểu Ngưng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn. “Anh đã sớm đăng ký học cho em từ trước rồi ư?”

Đúng vậy, nhìn thấy cô cả ngày không hề vui vẻ, kỳ thật hắn còn buồn hơn cả cô.”Đầu tiên phải nói trước, em ở đó không thể kết giao với bạn trai và..!”

“Anh đã nói cho em tự do cơ mà! Cái gì cũng đều hạn chế em, em có chút tự do nào như anh nói đâu!” Tiểu Ngưng cắt lời hắn. Không phải nghĩ cô muốn kết giao bạn trai ở bên kia, cô hiện tại cũng đã không còn khí lực để tiếp nhận bất cứ tình cảm nào. Cô chỉ muốn có một khoảng trời riêng cho mình.

“Vậy em thật sự muốn tìm bạn trai hay sao?” Nhìn bộ dạng như muốn phát giận của cô, Đường Hạo nhịn không được lo lắng hỏi.

Chuyện tương lai, em không dám cam đoan!” Cô nói ra một đáp án mơ hồ, thế nào cũng được.

Đường Hạo thở hắt một hơi, nhìn cô một hồi lâu. Đáng chết, hắn muốn cô không kết giao với bất kỳ người đàn ông nào, đến lúc đó hắn sẽ nói với tất cả những kẻ vây quanh cô rằng hắn là bạn trai của cô! “Vậy em không thể cự tuyệt anh, càng không thể không cho anh cơ hội!”

Chuyện tương lai, không ai có thể nói trước được, cho nên Tiểu Ngưng nhẹ gật đầu. “Em sẽ cho anh một cơ hội, nhưng anh cũng biết rõ như thế không phải là em nhất định phải chấp nhận anh! “

“Anh sẽ cố gắng tranh thủ!” Đường Hạo nói với cô, cũng là tự đề ra yêu cầu với chính bản thân mình.

Bên trong túi ngoại trừ giấy báo nhập học, còn có một vé máy bay. Ngày bay là ngày kia. Tiểu Ngưng để giấy tờ cẩn thận trở lại bên trong sau đó mới ngẩng đầu đưa ánh mắt đến trên gương mặt hắn. “Cám ơn anh!”

“Vốn là định muộn vài ngày mới cho em đi, nhưng kỳ hạn chót để nhập học lại sắp hết rồi! Em xem một chút còn có cái gì cần chuẩn bị, còn thời gian một ngày thôi mà nhanh chóng mà chuẩn bị cho xong!”

“Chắc là không có gì cần chuẩn bị, mọi thứ cũng đã rất nhiều!” Trong này, hắn đã vì cô mà chuẩn bị xong hết thảy. Quần áo, cô cũng có đủ để mặc rồi!

“Bây giờ, nhiệt độ Luân Đôn so với chúng ta thấp hơn một ít, em vẫn nên chuẩn bị thêm quần áo!”Hắn lo lắng khuyên nhủ.

“Em có một ít quần áo đủ ấm rồi! Nếu thật sự có cần thì sang bên kia mua cũng được!” Tiểu Ngưng nhẹ giọng từ chối. Hiện tại hết mọi thứ cô dùng đều là do hắn cho. Cô không muốn tiêu tiền của hắn nhiều hơn nữa. Đến đó, cô có thể tự mình kiếm tiền, vừa học vừa làm! Hiện tại cô đã bắt đầu kế hoạch cho cuộc sống tương lai!

“Vậy cũng được! Vốn là . . . . . Anh muốn đưa em đi! Nhưng gần đây công ty có quá nhiều hạng mục, không thể phân thân!”

Tiểu Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu.”Tự em đi là được rồi! Đường Hạo, em muốn gặp mặt Dương Dương. Đi lần này không biết khi nào thì mới có thể gặp nó!” Nói muốn gặp con tuyệt đối là gạt người, cô thật sự rất nhớ, muốn nhìn thấy Dương Dương!

“Anh đã đón con đến đây rồi. Mấy ngày này để cho nó ở bên em!” Đường Hạo cầm chìa khóa xe lên chuẩn bị đi ra ngoài. Xem ra thực vội, giống như nóng lòng muốn trốn khỏi nơi này.

Tiểu Ngưng một bước bắt lấy hắn, môi thoáng run rẩy. “Anh muốn Dương Dương tới sao? Muốn Dương Dương biết rõ em sẽ rời đi sao? Em. . . . “ Cô thật sự sợ con chịu không được. Cô không thể nhìn con mình nước mắt đầm đìa.

“Chúng ta không nói cho nó biết là được! Hơn nữa kỳ thật thời gian hai người gặp nhau còn nhiều! Sau này anh sẽ dẫn Dương Dương đi gặp em.” Đường Hạo vỗ về gò má có mấy sợi tóc rối của cô, ôn nhu nói.

“Thật vậy sao?” Tiểu Ngưng mở to hai mắt. Cô rất khát vọng có thể được nhìn thấy con nhiều hơn!

“Thật! Tin tưởng anh đi !”

“Mẹ, mẹ!” Đứa trẻ lâu ngày không được nhìn thấy mẹ, lại bắt đầu không nhịn được mà chơi xấu trong ngực mẹ mình . Hai tay phách đạo ôm chặt lấy Tiểu Ngưng, miệng nhỏ càng không ngừng nói: “Mẹ, ông bà nội nói mẹ cùng ba sẽ kết hôn! Mẹ, con thật sự rất là vui!”

Không biết chối bỏ chuyện này như thế nào với con, Tiểu Ngưng chỉ xấu hổ mỉm cười.

“Mẹ, bà nội đã bắt đầu chọn áo cưới cho mẹ rồi! Ngày đó, bà nội đem một xếp ảnh áo cưới đặt một giường, cho con xem cái nào thì thích hợp với mẹ!” Dương Dương tiếp tục vui sướng nói.

“A, vậy Dương Dương có thay mặt mẹ cảm ơn bà nội không?” Ha ha, nếu không phải bởi biết rõ Đường phu nhân rất ghét mình, cô hiện tại hẳn sẽ rất cảm giác động. Tiểu Ngưng lộ ra một nụ cười khổ. Đường phu nhân sợ cô sẽ làm cho Đường gia mất mặt, mới có thể nghĩ đến giúp cô chọn áo cưới thật hoa lệ!

Bọn họ đều quá lo xa rồi.Cô luôn biết rõ vị trí của mình. Biết rõ không xứng với người ta, cô sẽ không đi theo làm cái bóng bên cạnh.

“Có, con có nói với bà và ông nội! Mẹ, sau này người một nhà chúng ta sẽ ở chung một chỗ. Mẹ thấy con ở phòng nào thì tốt hơn?” Dương Dương lắc chân, không đi bít tất, mở to hai mắt hỏi.

Tiểu Ngưng nghẹn lời, không biết trả lời câu hỏi của con như thế nào.

Đường Hạo đi tới, đánh một cái vào đùi của con trai:”Ở đâu cũng không được! Nơi này không có phòng của con, trước kia không phải ba đã nói cho con biết rồi sao?”

“Vì sao? Vì sao không có phòng của con?”Dương Dương dường như muốn khóc. Con mắt cái mũi nhăn lại với nhau.

“Đã nói rồi, phòng của con là ở nhà của ông bà nội!” Đường Hạo dựng mắt lên. Bộ dạng không có thương lượng.

Đường Hạo vừa nói xong, nghe thấy ngay tiếng kêu to của Dương Dương. “Không phải! Ông nội nói chờ ba cùng mẹ kết hôn xong, sẽ đem con ném về đây. Ông nói ông không dễ dàng tha thứ để con lại nhà ông đâu. Ông nội nói, có con ở đó, bà nội căn bản không thèm để ý tới ông…”

“Đó là vấn đề của các người! Đừng tới tìm ba!” Đường Hạo lắc đầu, để mặc vấn đề cho con mình giải quyết.

“Không phải! Mọi người ai cũng không quan tâm con! Ba cũng mua cho con một cái nhà đi, bằng không chẳng phải là con sẽ lưu lạc đến đầu đường sao?” Dương Dương buồn khổ nói lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.