Edit: Meimoko
Beta: Kunnie
————
“Nhỏ như vậy mà đã nghĩ muốn có nhà rồi ư? Không có, con muốn có nhà thì tự mình đi kiếm tiền mà mua!” Đường Hạo nghiêm nghị nói với con.
”Muốn con tự kiếm tiền? Con…. nhưng ….không có tiền. Nhiều nhất còn chỉ có thể mua một cái không lớn bằng ổ chó!” Còn không biết mỗi ngày phải đưa bao nhiêu tờ báo, nhặt bao nhiêu bình nước nhỉ?
Tiểu Ngưng bị lời của con chọc cười, đem con ôm chặt trong ngực. “Dương Dương, mỗi lần mẹ gặp con đều thấy cao lên không ít! Không biết lần sau gặp lại con đã cao đến đâu so với mẹ rồi nhỉ?”
“Hì hì, đến cằm mẹ tốt nhất!” Dương Dương vươn tay vuốt cái cằm của mẹ. Nó còn quá nhỏ nên không có nhìn ra sâu trong mắt mẹ đầy vẻ quyến luyến.
“Ừ, hi vọng con lớn nhanh cao vượt qua cả mẹ, như vậy Dương Dương là người lớn rồi!” Trong mắt Tiểu Ngưng lập loè nổi lên ánh lệ. Trong lòng thì tự nói: bảo bối, đừng trách mẹ nhé! Mẹ chỉ là không muốn từ nay về sau con bị người ta xem thường. Hãy cho mẹ ích kỷ một lần, bởi vì mẹ thực chịu không nổi thống khổ nữa rồi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị mẹ ôm vào trong ngực, Dương Dương không nhìn thấy vẻ xúc động trên mặt mẹ. Vẻ mặt nó vẫn đơn thuần mỉm cười tựa ở trong ngực mẹ mình.
Đường Hạo nhìn vẻ bi thương trên mặt Tiểu Ngưng, lòng lại quặn đau. Là chính bản thân hắn bức cô đi xa, chỉ nghĩ đến việc muốn cô mở lòng với mình.
***********
Hai người lớn rất ăn ý, không có ở trước mặt Dương Dương biểu hiện giống như không hề có khoảng cách. Bọn họ cùng mang con đi dạo những quầy bán đồ trẻ em, Tiểu Ngưng chọn cho con mấy bộ quần áo mới.
Lúc trả tiền, Đường Hạo lên trước một bước lấy thẻ tín dụng ra. Tiểu Ngưng cầm tay hắn ngăn cản, kiên định nói: “Để cho em trả! Hãy để em được mùa cho con mấy bộ quần áo!”
Đường Hạo bị khát vọng trong hai mắt cô đánh bại, chậm rãi đem thẻ tín dụng để lại trong ví.
Tiểu Ngưng lấy tiền trong ví ra, giao cho nhân viên thu ngân. Giá của những bộ quần áo này cũng không cao, nằm trong phạm vi cô có thể chịu đựng được. Cùng một kiểu dáng, mấy bộ quần áo này là hàng fake của đồ hiệu.
Đột nhiên lúc này, đám người chung quanh phát ra những tiếng xì xào bàn tán. Âm thanh không lớn không nhỏ vừa vặn đủ để Tiểu Ngưng nghe được: “Oa, chị xem cái này một nhà ba người! Cha cùng con trai đều rất tuấn tú! Người mẹ thì rất xinh đẹp, thoạt nhìn thật trẻ!”
“Đúng vậy, cô nhìn không ra sao? Người đàn ông kia là tổng tài tập đoàn Đường thị. Người phụ nữ đi bên cạnh hắn chắc là hắn là tình nhân….” Một giọng nói khác lập tức chen vào. Tuy nhiên bọn họ đều che miệng nói, cật lực hạ giọng, nhưng tiếng bàn luận vẫn cao vút truyền ra.
Mà lúc này đây, Đường Hạo không biết đang nói gì đó cùng Dương Dương. Dương Dương chốc chốc lại nhíu mày, chốc chốc lại giơ hai tay lên kháng nghị. Đường Hạo thì cầm lấy bàn tay nhỏ bé của con. Bởi vậy hai cha con cũng không có phát hiện người chung quanh đang bàn tán xôn xao. Đương nhiên, bọn họ vốn cao ngạo từ trước đến nay căn bản không để ý tới sự bàn tán của người khác, cho nên dù có nghe được cũng cảm thấy bình thường.
Tiểu Ngưng xấu hổ đứng ở quầy thanh toán, thoáng cúi đầu để mấy sợi tóc rủ xuống che khuất gương mặt của mình. Bất quá những tiếng ban luận của bọn họ vẫn cứ truyền đến, không khỏi làm cho Tiểu Ngưng xúc động.
“Vẫn kẻ lắm tiền có khác! Chị xem một chút quần áo bọn họ mặc đi! Đều là giá trị không phải là nhỏ! Cậu bé kia mặc quần áo chắc chừng phải mấy vạn? Có phải là mấy bộ quần áo đắt nhất trong trung tâm thương mại không nhỉ?”
“Đúng rồi! Lần trước chúng ta đến trung tâm thương mại XX, nhìn thấy đó là bộ quần áo trẻ em đắt nhất đấy! Hóa ra là bị Đường gia mua đi à? Ai, ngày đó con trai nhà chị còn chảy nước miếng nằm mơ muốn có bộ quần áo đó! Aizzza….” Bà mẹ hơn ba mươi tuổi phát ra một tiếng cảm thán, nói tiếp: “Nhìn xem con nhà người ta mệnh thật tốt, vừa ra đời liền định sẵn cả đời phú quý rồi!”
“Đúng, thật sự rất hâm mộ. . . . . .”
Câu nói kế tiếp Tiểu Ngưng đều nghe không được. Con trai mình hiện tại mặc quần áo rất đắt sao? Cô biết rõ con đến Đường gia, cũng biết bây giờ những thứ nó dùng qua đều rất xa xỉ, nhưng không ngờ ngay cả một bộ quần áo nó mặc cũng thành tâm điểm chú ý của mọi người.
“Tiểu thư, đây là tiền thừa, xin hãy cất kỹ hàng!” Cô lễ tân lễ phép nói.
Tiểu Ngưng cầm túi quần áo một cách rất nhanh. Nhìn đồ trong tay, cô đột nhiên cảm thấy trái tim mình trùng xuống, đồ trong tay nặng thêm.
“Mẹ, mua xong rồi sao?” Dương Dương nhìn ba lè lưỡi, xoay người chạy tới chỗ mẹ.
Tiểu Ngưng cười yếu ớt gật đầu, thực sự có ý không định đưa cho con nữa.
“Mẹ, mua xong thì chúng ta đi khu vui chơi đi!” Dương Dương lôi kéo tay mẹ, nhanh chóng đi ra ngoài. Tay kia của nó duỗi ra, hướng về phía sau hô: “Ba, nhanh lên. !”
Sau khi cùng còn đi ra khỏi trung tâm mua sắm, Tiểu Ngưng sờ nhẹ lên đầu con trai, đột nhiên có chút căng thẳng hỏi: “Dương Dương, mẹ mua cho con những bộ quần áo này! Con có thích không?”
Dương Dương gật mạnh đầu. “Đương nhiên, mẹ mua cho con cái gì con đều rất thích! Nhất là mẹ mua quần áo cho con. Tất cả mọi người đều nói quần áo mẹ mua cho con mặc rất đẹp!”
”Thật vậy ư?” Tiểu Ngưng không an lòng hỏi.
“Thật mà! Mẹ bây giờ thật sự rất khách sáo! Lúc trước mẹ mua quần áo cũng không có để ý con có thích hay không, chỉ cần mẹ thích là sẽ mua cho con!Bây giờ tại sao lại hỏi như thế ạ?” Dương Dương có chút tò mò, bất quá nó càng sốt ruột lôi kéo mẹ đi về phía trước.
Đúng vậy! Mua đồ cho con mình, tại sao phải có nhiều băn khoăn như vậy?
“Cười lên!” Tiểu Ngưng nhìn hình ảnh con mình trong máy ảnh, ôn nhu ra lệnh .
Dương Dương cưới toét miệng, lộ ra một hàm răng nhỏ trắng tinh.
Tiểu Ngưng rất nhanh bấm cửa chớp, sau đó cùng con đứng trên bãi cỏ, tiếp tục chụp ảnh. “Biểu lộ đừng quá cứng nhắc thiếu kiên nhẫn như thế! Cười nhiều lên cho mẹ được không?”
”Mẹ, con muốn lên mấy chỗ du thuyền cáp treo chơi! Đừng chụp ảnh cho con mãi được không?”Dương Dương cong lên miệng nhỏ, phàn nàn nói ra.
Cầm máy ảnh, Tiểu Ngưng vội vàng chụp lại toàn bộ những biểu cảm của con, sau đó nói: “Đừng gấp, mẹ chụp xong cái này rồi!”
Dương Dương rất nhanh thay đổi thái độ, làm ra nhiều tư thế lạnh lùng, sau đó hỏi: “Có được không ạ?”
Tiểu Ngưng không có trả lời con, đưa ánh mắt chuyển tới trên mặt Đường Hạo : “Ừ….! Em muốn cùng Dương Dương chụp một bức ảnh, anh có thể giúp em không?”
Đường Hạo trực tiếp cầm máy ảnh. Còn Tiểu Ngưng thì chạy đến bên cạnh con.
“Mẹ như thế nào mà vẫn chưa thôi muốn chụp ảnh thế ạ ? Mẹ, hôm nay mẹ làm sao vậy? Cứ thần thần bí bí…..hì hì…..” Dương Dương khó hiểu. Mọi hành động của mẹ hôm nay thất sự là quái dị. Quả thật là rất quái dị.
“Ngoan ngoãn , không nên nói lung tung!” Tiểu Ngưng đứng ở sau lưng con, ôm lấy nó.
Đường Hạo đồng thời bấm máy luôn, chụp được tấm hình mẹ con tươi cười rực rỡ trong nháy mắt.
“Được chưa ạ?” Dương Dương lần nữa không kiên nhẫn hỏi. Tâm tư của nó đã sớm bay đến xe cáp treo ở đâu kìa!
Tiểu Ngưng gật đầu, rốt cục đồng ý buông tha cho con đi chơi :“Tốt lắm, đi chơi thôi!”
“Ai nói tốt lắm? Tiểu Ngưng, hai chúng ta cũng có thể chụp chung một tấm hình?” Cầm máy ảnh, Đường Hạo ghen tị nói. Nhìn xem cô cùng con thân mật tươi cười, còn đối với mình thì luôn khách khách khí khí đích, thật sự muốn hắn ăn dấm chua đây mà!