Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 253: Chương 253




Edit: Meimoko

Beta: Kunnie

—————

“Đường tiên sinh! Đường phu nhân!” Đi theo sau lưng Đường Hạo cùng Dương Dương, Tiểu Ngưng nhẹ giọng ân cần chào hỏi.

Đường Lập Huân gật đầu, sau đó đưa ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bé của đứa cháu trai: “Dương Dương, đến đây với ông nào! Vài ngày không nhìn thấy cháu rồi!”

“Đã dùng cơm tối chưa?” Hàn Tú vẫn lạnh mặt. Bà đã muốn cố gắng thay đổi thái độ đối với Tiểu Ngưng, nhưng nhất thời vẫn chưa thay đổi được.

“Đã ăn rồi ạ!” Tiểu Ngưng gật đầu. Trong lúc này cảm giác bị đè nén khiến cô hô hấp hơi khó khăn.

Dương Dương trước sau cho ông nội và bà nội mỗi người một nụ hôn, rồi lập tức trở về bên người mẹ. Sau đó một tay của nó kéo lấy ba mình: “Ông nội, bà nội, hai người xem cả nhà cháu có đáng yêu không? Có phải rất là đẹp?”

Tiểu Ngưng xấu hổ, sắc mặt trắng bệch. Cô hoàn toàn thật sự không ngờ con sẽ nói ra một câu như vậy. Cô cúi đầu cũng không được, ngẩng đầu cũng không xong.

Lời nói của cháu trai chính là thánh chỉ. Hai người vợ chồng Đường thị bất giác ngẩng đầu nhìn lại. Lập tức vợ chồng hai người họ lại nhìn thoáng qua nhau. Xác thực người một nhà đứng chung một chỗ như vậy trông rất đẹp mắt, cũng thật tự nhiên.

“Dương Dương, con có phải nên đi nghỉ ngơi rồi hay không? Ngày mai không phải còn phải đến trường sao?” Thằng bé luôn muốn đi đến trường mẫu giáo, không biết thành tích bây giờ của nó ở trường như thế nào nhỉ? Không biết có được vào một trường học thật tốt không? – Tiểu Ngưng lập tức tự cười trong lòng. Với thế lực của Đường gia, con cháu làm sao mà không học trường tốt nhất cho được?

Bà nội, bà đã chọn được áo cưới cho mẹ cháu chưa ạ? Mẹ của cháu chưa biết gì nhiều đâu nhé! Bà để mẹ cháu được chọn chiếc áo mà mẹ thích nhất, có được không ạ?” Dương Dương tranh thủ kiếm cớ tìm chuyện, muốn mẹ cùng bà nội có thể ở chung nhiều hơn.

“Không. . . . . .” Tiểu Ngưng lắc đầu theo bản năng. Nhưng tiếng nói của cô chưa kịp thốt ra thì con cô đã lên tiếng trước.

“Mẹ, nhanh lên! Ảnh ở trong máy tính của bà nội! Ba, ba cũng xem cùng đi, cho mẹ ý kiến nha!”Dương Dương một tay nắm tay ba, một tay nắm tay mẹ đi thẳng đến phòng làm việc của bà nội.

Dương Dương tuyệt đối hoàn toàn là di truyền từ Đường gia, căn bản không để cho người khác có cơ hội do dự. Cứ như vậy, ngoại trừ ông nội Đường Lập Huân bị ném bên ngoài phòng khách, ba người lớn khác đều bị nó kéo vào trong phòng làm việc.

Vừa vào cửa, ánh mắt Tiểu Ngưng không khỏi bị cây đàn dương cầm rất to trong phòng thu hút. Chiếc đàn màu trắng phản xạ ánh đèn tản mát ra thứ ánh sáng hoa mỹ, càng làm tôn lên vẻ đẹp cao quý trang nhã của nó.

Dương Dương chạy đến trước dương cầm, dùng ngón tay trượt trên những phím đàn, phát ra âm thanh liên tiếp.

“Đừng làm ồn!” Hàn Tú hô lên. Dương Dương giống như lão công của bà, căn bản không có một chút cảm giác nào về nhạc luật. Dạy nó đánh đàn lâu như thế, kết quả nó vẫn liền đều không hiểu nổi âm nào với âm nào.

Dương Dương thè lưỡi, sau đó nhảy trở lại bên người mẹ mình: “Mẹ, bà nội đánh đàn piano rất giỏi. Mẹ mau đến xem, những cúp này đều bà nội giành được !” Dương Dương chỉ vào một mặt cửa tủ, trong đó bầy bao nhiêu loại cúp, còn có huy chương!

Tiểu Ngưng nhìn những thứ này, rốt cuộc hiểu rõ một điểm. Hóa ra là như thế!

“Bà nội Dương Dương lúc còn trẻ ở trên quốc tế còn có chút danh tiếng. Bất quá, sau khi kết hôn liền bỏ các loại giải đấu!” Đường Hạo ghé vào bên tai cô nói ra.

“A ..” Tiểu Ngưng thu hồi giật mình tầm mắt, nhẹ gật đầu.

Kỳ thật Đường Hạo còn chưa nói rõ. Mẹ hắn về sau còn phải bỏ qua tất cả các giải đấu quốc tế, hoàn toàn là bởi vì người cha ghen siêu cấp của hắn. Cha hắn căn bản không muốn để cho vợ mình xuất đầu lộ diện ở khắp mọi nơi.

Hàn Tú mở máy tính, sau đó đem một file đầy ảnh áo cưới mở ra.” Nhìn bộ váy đó rất được yêu thích! Mẹ định đặt làm nó!”

Trên màn hình to như vậy, lần lượt xuất hiện từng bộ áo cưới. Cô gái mà chẳng muốn được mặc một bộ váy cưới thật đẹp. Cho dù cực lực kháng cự hết thảy nhưng Tiểu Ngưng nhịn không được mà bị hấp dẫn bởi từng kiện áo cưới trắng nõn trước mặt. Ảo tưởng đến viêc chính mình có thể mặc những áo cưới này, nhận những lời chúc phúc từ mọi người.

“Nhìn xem, thích bộ đó không?!” Đường Hạo nói khẽ với Tiểu Ngưng.

“Mẹ, mẹ xem một chút đi! Có cái nào mẹ thích không?” Dương Dương đứng bên cạnh máy tính, ánh mắt đảo qua nhìn thoáng mấy hình ảnh.

Hàn Tú cũng dịch chuyển qua để cho Tiểu Ngưng xem. “Đến xem đi!”

“Không, không cần làm phiền. . . . . .” Những thứ này không thuộc về cô, cũng sẽ không có hôn lễ nào cả!

Cô lạnh lùng giội tắt sự nhiệt tình mà Hàn Tú cố gắng duy trì. Nụ cười trên mặt lập tức biến mất.”Vì sao không cần? Chẳng lẽ trong hôn lễ không cần mặc áo cưới sao?”

Tiểu Ngưng thất kinh lắc đầu: “Đường phu nhân, cháu không phải có ý đó!”

“Vậy chọn áo cưới đi, dù sao cũng đã muốn làm thiếu phu nhân của Đường gia, không thể keo kiệt, bằng không sẽ bị người ta chê cười!” Hàn Tú quay đầu chằm chằm vào màn hình máy tính. Bà vẫn không biết phải tiếp xúc với Lục Giai Ngưng như thế nào.

Kỳ thật, vốn là Hàn Tú nói một câu vô tâm, nhưng vào tai Tiểu Ngưng thì làm tổn thương cô vô cùng. Cô cũng biết mình không xứng với Đường Hạo, cô biết mình không có tư cách tiến vào Đường gia!

Tiểu Ngưng đưa ánh mắt chuyển tới trên mặt Đường Hạo, nói: “Em có chút mệt nhọc, muốn về sớm một chút!”

Đường Hạo nhẹ gật đầu. “Mẹ, áo cưới cũng không tệ, từ nay về sau chậm từ từ lựa là được! Hôm nay chúng con đi về trước!”

Tiểu Ngưng tiếp tục lãnh đạm đáp lại, khiến cho Hàn Tú không cách nào duy trì nhiệt tình nữa. Trong nháy mắt, mặt bà lạnh xuống. “Dương Dương, cháu đi ra ngoài trước cùng chơi với ông nội! Bà nội muốn nói chuyện riêng với ba mẹ cháu!”

“A!” Dương Dương cảm giác được bà nội tựa hồ trở nên có chút nghiêm túc. Nhưng có ba ở đây, mẹ sẽ không bị thương tổn gì đâu. Nghe lời, nó chạy ra khỏi phòng làm việc của bà nội.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại có ba người lớn.

Hàn Tú dùng sức kéo mạnh con dâu tương lai lại, tràn đầy nghiêm túc.

Mẹ, có lời gì sau này hãy nói!” Đường Hạo ôm lấy mẹ mình, trấn an. Ngày mai, Tiểu Ngưng sẽ lên máy bay rồi, hôm nay cần phải nghỉ ngơi thật tốt!

Hàn Tú kịch liệt giãy dụa thân thể, rời khỏi tay con mình, nói: “Con buông mẹ ra trước! Có một số việc hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng!”

“Chuyện gì ạ? Cũng không phải nói chuyện làm ăn, có gì mà cần nói rõ ràng!” Hắn nói ra, muốn cho lúc này hào khí thoải mái một chút ít. Hắn có thể cảm giác được mẹ đang cố gắng cùng Tiểu Ngưng có một mối quan hệ tốt.

“Chuyện trong nhà đương nhiên cũng muốn nói cho rõ ràng! Con đứng qua một bên!” Hàn Tú đẩy con ra, nhìn Tiểu Ngưng nói: “Đã gả vào đến Đường gia, như vậy quy củ cũng phải theo như Đường gia! Mong cô bỏ ngay lại hết những kiểu tính tình trẻ con như vừa rồi!”

Hàn Tú quy kết coi việc Tiểu Ngưng lãnh đạm là biểu hiện của tính khí trẻ con.

“Không, Đường phu nhân! Bác thật sự hiểu lầm, cháu biết mình không xứng với Đường Hạo. Cháu không có nghĩ qua muốn gả cho anh ấy. . . . . .” Tiểu Ngưng đứng thẳng lưng lên nói.

“Tiểu Ngưng, em không nên ăn nói lung tung!” Đường Hạo ngăn cản thấp giọng nói. Hắn chỉ muốn thả chậm tiết tấu, có thể chưa cưới được cô nhưng cô làm sao có thể ngay trước mặt mẹ hắn nói không muốn gả cho hắn?

“Không, em không có nói lung tung! Đường Hạo, em đã từng yêu mến anh, không nỡ rời khỏi anh, đã là sinh con cho anh! Nhưng những sự việc phát sinh sau này đã cắt đứt tất cả! Em đối với anh thật sự một chút cảm tình cũng đã không có!” Lúc nói chuyện, hai hàng nước mắt như mưa của cô rơi xuống. “Em đã từng muốn dựa vào anh, nhưng mỗi một lần đều bị anh hung hăng đẩy ra. Mỗi lần em cần anh nhất, anh lại luôn cho trái tim em chịu sự đau xót khôn cùng! Bây giờ em thật không có cách nào tiếp nhận nổi tình yêu này nữa.”

Cô lần lượt nói thẳng không yêu hắn. Đối với hắn, cảm giác này không phải là một loại thương tổn mà là một loại thống khổ cực đại. “Tiểu Ngưng, anh biết rõ! Anh hiểu được em nghĩ thế nào, xin em đừng nên nói nữa!” Đối với những chuyện quá khứ kia, mỗi một lần lơ đãng nhớ tới, hắn đều hận không thể giết mình.

Không, em muốn nói! Em phải nói….” Tiểu Ngưng lắc mạnh đầu, nước mắt thanh tịnh tán lạc rơi trên quần áo, trên mặt đất. “Đường phu nhân, cháu thực không có tâm cơ giống như bác nghĩ! Cháu không có. Nếu như không phải ngoài ý muốn mà gặp được Đường Hạo, làm cho anh ấy nhận ra cháu thì cả đời này cháu cũng sẽ không tìm đến Đường Hạo, là thật sự đấy ạ? Cháu không có nghĩ qua sẽ gả vào nhà giàu có, không có nghĩ qua muốn làm thiếu phu nhân! Thật không có. . . . . .”

Tiểu Ngưng hít mũi một cái, sau đó tiếp tục nghẹn ngào nói: “Nếu cháu thật sự muốn lấy Đường Hạo thì năm đó khi mang thai nhất định đã tìm Đường Hạo, nói cho các người biết có cháu đã mang thai con cháu của Đường gia! Đó chẳng phải là một cơ hội rất tốt cho cháu, không phải sao? Dù cho. . . Dù cho, các người không để ý đến cháu, cũng sẽ cho cháu một số tiền lớn ?”

“Đó là do cô! Năm đó cô đã cầm tiền đi, không còn ý trở về tìm chúng tôi!” Hàn Tú nói ra một khả năng khác!

Lại đề cập đến chi phiếu, cô thật sự đã không muốn nói. Nói ra, sẽ chỉ làm Đường Hạo cho rằng cô yêu hắn. Hiện tại cô không muốn nhất chính là bị tình cảm trói buộc. Những điều này là do cô không muốn.

Nhìn Tiểu Ngưng không nói chuyện, Hàn Tú cho là mình đã đoán đúng.” Nguyên nhân này đúng không?”

“Mẹ, năm đó Tiểu Ngưng chăm sóc con lâu như vậy, coi như cô ấy nhận tiền cũng là điều đương nhiên, không phải sao? Đừng có tiếp tục dây dưa đến vấn đề chi phiếu này nữa! Chẳng lẽ ba mẹ cho tiền nhưng bây giờ lại hối hận sao?” Đường Hạo mất hứng nói, có một số việc hắn tình nguyện vĩnh viễn đừng có nhắc tới.

Lúc ấy, trong nhà Tiểu Ngưng khó khăn như vậy, cô ấy cầm tiền rời đi cũng là điều dễ hiều.

“Không phải mẹ hối hận, mà là, mẹ không rõ! Con vì cái gì mà lại yêu mến người phụ nữ như vậy ?” Có lẽ đã lớn tuổi, Hàn Tú càng không hiểu rõ vấn đề gì thì càng làm cho vấn đề đó phức tạp lên. Trong quan niệm của bà, năm đó Lục Giai Ngưng là vì tiền mà bán đứng thân thể thiếu nữ của chính mình. Về sau cô ta cầm tiền đi càng chứng minh rõ điểm này.

Mà trong hoàn cảnh Đường Hạo sắp kết hôn, cô ta đã biết rõ điều đó mà còn một mực cùng nó ở chung một chỗ. Càng chứng minh rằng cô ta căn bản chính là một cô gái không biết xấu hổ. Nhưng bây giờ cô ta lại bày ra một bộ dạng đáng thương, điều này khiến bà chỉ cảm thấy cô gái này thật dối trá, và điều này làm bà cực kỳ không thích. Cho nên từ tận đáy lòng, bà xem thường cô ta.

Lại là loại ánh mắt khinh miệt đến từ trưởng bối, Tiểu Ngưng khổ sở bị bà ta nhìn chằm chằm, không có chỗ nào trốn được. Không! Cô thật sự muốn giải thích, không muốn trên lưng đeo cái tội danh này đầy vũ nhục này. Không phải muốn thay đổi quan hệ giữa bản thân và Đường Hạo, chỉ là muốn nói rõ hết thảy những gì xảy ra vào ngày đó.

“Ngưng, chúng ta đi! Chuyện quá khứ để yên trong quá khứ là được rồi!” Đường Hạo lôi kéo người phụ nữ mặt mũi tràn đầy lệ. Ngày mai cô phải lên máy bay, hôm nay sao không thể khóc lóc hay buồn bã được!

Tiểu Ngưng đẩy cánh tay Đường Hạo ra, ánh mắt lạnh lùng mông lung nhìn Hàn Tú một lúc, rồi lại nhìn Đường Hạo một lúc. Lau nước mắt, cô hỏi ra điều trong lòng mình vẫn còn một mực nghi vấn:”Đường Hạo, anh không biết Harry sao ?”

Đường Hạo trước tiên là chau lông mày hỏi: “Harry? Harry là ai?” Cô hỏi cái tên này làm cái gì? Vì sao đột nhiên hỏi vậy?”

Tiểu Ngưng trong lòng hụt hẫng, hắn lại một chút ấn tượng đều không có? Cho dù hắn không thích nó, cũng có thể đối với nó có một chút ấn tượng Nàng nhìn qua phía trước cửa sổ đi vài bước, nhìn về phía cửa sổ nói. “Harry, một con chó dẫn đường, bây giờ anh mới biết sao?”

Chó dẫn đường ư? Đường Hạo cùng mẹ mình trao đổi ánh mắt. Bọn họ càng nghe càng hồ đồ.

Hàn Tú lại muốn nói cái gì đó nhưng, Đường Hạo biết mẹ đang nghĩ gì nên nhanh chóng thử hỏi trước: “Chó dẫn đường ư? Em dùng tiền trên chi phiếu để tìm mua chó cho anh sao?”.

Tiểu Ngưng ủy khuất rơi nước mắt: “Đúng vậy, lúc ấy thời gian quá gấp rồi, em không kịp chờ để xin cho anh, cho nên phải mua! Về sau, Đường tiên sinh đến và bảo em rời đi, lúc ấy em thật không biết làm sao bây giờ rồi? Em chỉ biết rõ vĩnh viễn sẽ không được nhìn thấy anh, không thể chăm sóc cho anh. Đường Hạo,….. lúc đó ….em…..thật sự không nỡ rời khỏi anh. Nhưng Đường tiên sinh muốn em rời đi, em thật sự tìm không được lý do gì để ở lại. Cho nên em liền nghĩ đến việc mua một con chó nhỏ dẫn đường cho anh. Em muốn nó sẽ có thể thay mình làm bạn với anh, chăm sóc anh! Lúc ấy, sau khi em làm thủ tục mua nó xong, trong tay không còn đủ cả tiền để đi xe về. Mất gần năm giờ mới về đến cổng biệt thự, trên đường đi ngay cả một ngụm nước cũng đều không uống.”

Hồi tưởng lại hết thảy ngày đó, nước mắt ủy khuất trên mặt Tiểu Ngưng lại càng nhiều.”Em lúc ấy cũng không muốn cầm chi phiếu ! Em không có ham tiền. Nhưng khi đó em không có tiền, em chỉ có thể cầm chi phiếu trả thôi!”

Nghe xong Tiểu Ngưng nói, trong lòng Đường Hạo thật hối hận vô cùng. Hắn tin tưởng cô, cho dù hắn chưa từng nhìn thấy có con chó nào trong biệt thự nhưng hắn cũng vẫn tin lời cô nói đều là thật sự. “Ngày đó, em mang con chó đó trở về, không có vào nhà sao?” Đường Hạo nhẹ nhàng hỏi.

Lúc ấy Tiền Lỵ Nhi đi tới, cô ấy nói anh không muốn em đi vào ……”

Đường Hạo từ từ đến bên cô. Hắn từ phía sau lưng nắm chặt lấy hai vai của cô, cắt đứt lời cô nói:”Cho nên, em lúc ấy đem con chó đó giao cho Tiền Lỵ Nhi rồi rời đi, có phải thế không?”

“Đúng vậy, cô ta nói Harry rất đáng yêu, còn nói sẽ giao nó cho anh! Em không đi vào cửa chính! Là người hầu đem hành lý giao cho em…..để cho em rời đi. . . . . .” Tiểu Ngưng lau nước mắt rất nhanh xong, xoay người đối mặt với Hàn Tú. “Đường phu nhân, cháu sở dĩ nói những chuyện này ra chỉ là không muốn bác hiểu lầm càng sâu thêm đối với cháu, dù sao cháu cũng là mẹ của Dương Dương. Bất quá, cháu cũng không có muốn thay đổi cái gì. Thực xin lỗi, đã quấy rầy bác! Cháu muốn đi về!”

Nói xong, hai mắt Tiểu Ngưng đỏ bừng, chạy tới cửa phòng.

“Không, Tiểu Ngưng! Đừng chạy!” Đường Hạo nhanh chóng đuổi theo, kéo lại cánh tay Tiểu Ngưng:”Ngưng, thực xin lỗi! Anh đã một mực hiểu lầm em trong ngần ấy năm!”

Tiểu Ngưng lắc đầu.

“Lục tiểu thư! Thực xin lỗi!” Chậm chạp không nói gì, Hàn Tú mới xoay người lại, đau lòng xin lỗi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.