Edit: Bitter coffee
Beta: Meimoko
_____
Tiểu Ngưng vừa hát vừa lau tủ quần áo. Thật ra tủ quần áo rất sạch
sẽ, nhưng đó không phải tủ của mình cho nên cô không yên tâm, phải lau
qua một lần.
Chuông điện thoại vang lên, Tiểu Ngưng dừng động tác. Cầm lấy điện
thoại khóe miệng khẽ cong lên lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp. Cũng không
tệ lắm, điện thoại coi như kịp thời. Cô nhịn cười đem điện thoại áp vào bên tai:”Alô. . . . . .”
”Em đang ở đâu?” Đường Hạo ở đầu dây bên kia nói.
Tiểu Ngưng nằm trên ghế sô pha, đem hai chân để lên mặt bàn. Một tay đấm lưng lười biếng nói: “Tôi đang ở trong thành phố. Ngày mai tôi sẽ tiếp tục đi làm mà thời gian không được cố định cho nên ở đây sẽ thuận tiện hơn!”
Đường Hạo không tức giận, nhẹ giọng nói: “Em rất nông nổi, có biết không hả?” Xung quanh hai người hiện tại có rất nhiều nguy hiểm và tai họa không lường trước được.
Nhưng, suy nghĩ của cô hắn có thể lý giải và hiểu được, cô vẫn muốn có một chút tôn nghiêm. Được, vậy hắn sẽ cùng cô phối hợp.
“Em cảm thấy mình không hề nông nổi, đó là việc mà em nên làm!” Cô mang theo vui vẻ trả lời.
“Nói, em đang ở đâu? Có phải bây giờ vẫn chưa ăn cơm, đúng không? Cô gái ngốc này…….” Đường Hạo trong lời nói mang theo vui vẻ.
“Ai là cô gái ngốc? Anh đáng ghét” Cô bất mãn kêu lên.
“Đừng làm loạn, anh đang lái xe vào thành phố. Em muốn ăn gì anh sẽ mua và mang cho em!” Giọng nói Đường Hạo càng ngày càng nhẹ nhàng cùng cưng chiều.
Tiểu Ngưng không nghĩ sẽ giấu diếm hắn chuyện cô đang ở đâu vì cô
đang đợi hắn đến tìm cho nên rất nhanh nói ra chỗ mình đang ở sau đó cúp điện thoại, tiếp tục sửa sang lại đồ đạc của mình. Trong miệng ngâm nga bài hát, có thể nhận ra tâm trạng cô rất tốt.
Không lâu sau tiếng chuông cửa vang lên. Lục Giai Ngưng vừa xắn tay áo, vừa chạy ra mở cửa.
Quả nhiên vừa mở cửa ra đã thấy hắn: “Ha ha ! Anh đến nhanh đấy nhỉ?”
Đường Hạo cau mày đi vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại.
“Này, tôi không muốn nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh đâu!”Cô chắn ngang trước người hắn, không cho hắn tiếp tục đi lên phía trước :”Sắc mặt thật khó coi, anh không được vào!”
“Em có nghĩ đến an toàn của chính mình không vậy”, hỏi cũng
không hỏi liền trực tiếp cửa mở ra, em không biết như vậy sẽ rất nguy
hiểm cho em sao?” Nhà trọ này đã cũ, dưới lầu cũng không có gì để đảm
bảo an toàn.
Đường Hạo nhăn mũi lại, cô gái này có thể nghĩ đến chuyện chuyển ra
ngoài chẳng lẽ lại không biết tìm một nơi an toàn mà ở hay sao?
Tiểu Ngưng lúc này cũng biết mình quả thật rất lớn mật, rụt cổ nói :”Được, coi như anh nói đúng, từ nay về sau tôi sẽ chú ý, vậy được chưa?”
Đường Hạo đẩy cô ra, đi vào bên trong. Mặc dù đây là nhà
trọ nhưng bên trong vẫn có thể tu sửa lại, cơ bản trong phòng đều
có đầy đủ tiện nghi, hơn nữa cũng rất sạch sẽ, sáng sủa.
Nhưng mà, để cô ở chỗ này hắn rất không yên tâm.”Anh sẽ tìm cho em một chỗ ở khác, không cần phải trả tiền!”
“Không được, em đã trả hết tiền thuê nhà rồi, làm sao có thể chuyển đi? Hơn nữa chỗ này rất gần với chỗ làm”
Tiểu Ngưng đối với kiểu ra lệnh của hắn rất không vừa lòng. Hắn dựa
vào cái gì luôn dùng giọng nói ra lệnh đó với mình, cô chính là nhất
định ở lại.
“Vấn đề an toàn thì sao? Phía dưới không hề có nhân viên bảo vệ,
ngay cả camera cũng không có mà em lại muốn ở chỗ này? Lục Giai Ngưng có phải em cảm thấy mình gặp đại nạn không chết, nhất định có hạnh phúc
cuối đời không?” Đường Hạo lạnh lùng châm chọc nói.
Nhớ lại sự việc máy bay gặp rủi ro trước kia, quả thật làm cho Tiểu
Ngưng run sợ. Cô không còn kiên trì như trước, cả người căng thẳng, nặng nề hít một ngụm khí lạnh.
Nhưng mà hôm nay cô mới vừa dọn ra ngoài chẳng lẽ lại theo hắn quay
về, cô thực sự muốn ở lại đây, không phải nên thử một lần hay sao ? “Em sẽ chú ý vấn đề này, từ nay về sau sẽ để người ta xưng danh rồi mới mở cửa, như vậy được rồi chứ?”
Đường Hạo xoay người chỉ vào cánh cửa ra vào, cười nhạt nói. “Em cho rằng cánh cửa kia có thể ngăn cản được ai?”
Tiểu Ngưng nhanh chóng chạy ra trước cửa, chỉ vào cửa nói :”Anh xem một chút đi, vì em biết anh đến nên để cửa như vậy, nếu không, anh cho rằng anh có thể vào trong dễ dàng như vậy sao?”
Đường Hạo đi vào phòng khách, đặt thức ăn trên mặt bàn, mang theo mỉm cười tiến đến Tiểu Ngưng. Tuy hắn đang cười, nhưng trên mặt không có
cảm giác vui vẻ, chỉ khiến cho người ta thấy sởn tóc gáy!
Lục Giai Ngưng đề phòng nhìn theo hắn, sau đó chuyển đề tài nói :”Tôi đói bụng rồi, ăn cơm trước đi, tôi đói sắp ngất rồi này !”
Đường Hạo đi nhanh về phía Tiểu Ngưng, cánh tay dài duỗi ra ôm cô thật chặt ,để đầu cô dựa vào lồng ngực hắn .
Lục Giai Ngưng dùng sức giãy dụa thân thể, cố gắng để hai người có
khoảng cách.”Không được làm như vậy, Đường Hạo,chúng ta hiện tại không
có bất cứ quan hệ gì,anh không được đụng vào tôi!” Bởi vì cô hiểu rõ
hắn, biết rõ ánh mắt hắn lúc này là đang muốn làm gì. Biết rõ hắn hô hấp dồn dập chính là hắn đang kiềm chế dục vọng.
Chính là hiện tại cô không thể cho hắn thỏa mãn, không cần phải nghe
lời hắn!Cô chuyển ra khỏi nhà hắn là muốn hai người trở lại bình thường, cô muốn cảm nhận được hắn yêu cô, muốn hắn theo đuổi cô!
Phải biết rằng, cô sống đến hai mươi sáu tuổi còn chưa được một
người đàn ông chính thức theo đuổi, chưa được nếm trải những tư vị của
tình yêu!
Ngày đó vừa mới yêu nhau mà hắn cũng đã ăn cô rồi !
Cánh tay Đường Hạo không an phận di chuyển đến vùng kiều nộn đang
vểnh lên của cô. Hắn dùng sức đụng chạm vào cô nhằm xoa dịu sự khó chịu ở phía dưới bụng mình.
”Ư. . . . . .” Lục Giai Ngưng toàn thân run rẩy, phát ra âm
thanh kiều mỵ, đôi môi đỏ mọng như mời gọi, hai gò má vì sự đụng chạm
của hắn mà đỏ bừng. Cô quay mặt sang chỗ khác để tránh nhìn vào gương
mặt đẹp trai của hắn nhưng không thể tránh khi hắn thổi khí nóng vào cổ
mình.
Đường Hạo tà ác đem mặt mình áp vào cổ Tiểu Ngưng, tận hưởng mùi
thơm ngát từ chiếc cổ nhỏ xinh, môi mỏng bởi vì liếm cằm của cô mà mơ hồ nói: “Cô gái này, nếu có người muốn em như vậy, em làm như thế nào để phản kháng lại?”
“Không có ai như anh đâu. . Háo sắc. . . . . .” Lục giai
Ngưng thở hổn hển, đầu óc choáng váng nói, nhất định là hắn uống rượu,
khí nóng hắn thở ra cũng khiến cô say, nếu không tại sao cô có thể có mê muội như thế, toàn thân cũng không có khí lực?