Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 344: Chương 344




Edit: Meimoko

________

Hai người vẫn duy trì tư thế thân mật dính chặt lấy nhau, Đường Hạo ôm ngang Lục Giai Ngưng muốn tiến về phía phòng ngủ. Khi nhìn thấy bàn ăn phía sau cô không xa, Đường Hạo đột nhiên buông cô đang đỏ bừng cả mặt ra, sau đó nặng nề đẩy cô lên bàn ăn.

Lục Giai Ngưng lui về phía sau vài bước, lưng thoáng cái đã dính chặt lên mặt bàn ăn bóng loáng. Hắn đột nhiên thô lỗ khiến cô từ trong say mê bừng tỉnh.

“Đường Hạo, anh là đồ trứng thối ! Anh đi ra ngoài ngay cho tôi…. ! ”

Lục Giai Ngưng vừa bò trên bàn ăn, vừa thét lên với Đường Hạo. Trên mặt cô mang theo vẻ tức giận, thật sự rất tức giận. Cô chưa bao giờ gặp qua hắn đáng giận như lúc này, rõ ràng là dụ dỗ cô, làm cho cô ý loạn tình mê, sa vào trong sự quyến rũ của hắn, nhưng sau đó lại hung hăng đẩy cô ra.

Động tác thô lỗ vừa rồi…..Hắn có hiểu được phải biết quý trọng cô hay không ?

Đường Hạo tiến lên một bước gần cô, duỗi ra một cánh tay, một lần nữa lại đè ép cô. Hắn đối với cô không có một chút thương tiếc, lực bàn tay tương đối lớn, cũng nghe thấy rõ ràng lưng của Lục Giai Ngưng đập vào bàn phát ra âm thanh cực to.

” Ối!” Lục Giai Ngưng đau đến chảy nước mắt kêu lên. Lúc này trong hai mắt cô không còn tức giận mà chỉ đầy sợ hãi.

Cô khiếp đảm nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu mình, thân thể có chút run rẩy : “Đường Hạo, anh rốt cuộc định làm cái gì ? Anh đừng có làm xằng làm bậy…

Sự sợ hãi của cô, hắn đương nhiên là nhìn thấy hết. Nhưng, hắn vẫn duy trì vẻ lạnh lùng thờ ơ, thô lỗ vén cao áo của cô lên tận đỉnh đầu, sau đó cởi ra ném sang một bên.

Tuy Lục Giai Ngưng có la to một lần nữa, có cố gắng hết sức đánh hắn, kháng cự mọi hành động của hắn. Nhưng chính là, sức lực của cô hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến hắn. Mọi hàng động phản kháng của cô, hắn tiếp nhận một cách hời hợt.

“Đường Hạo, anh làm sao vậy? Đừng có mà nổi điên lên như thế ! ” Lục Giai Ngưng sợ đến mức nước mắt không ngừng rơi ra. Một phút trước còn ôn như như người tình hoàn hảo, sau một khắn thì đột nhiên giống như là tên biến thái, động tác dọa người, ngay cả ánh mắt cũng rất khủng bố.

Nhìn cô sợ hãi như thể sắp bị lăng trì, toàn thân run rẩy co rúc lại, Đường Hạo chậm rãi đè lên cô, môi mỏng bắt đầu hôn lên hai luồn phong nhũ cao cao đứng thẳng dưới lớp áo lót rẻ tiền.

” Đừng mà……” Bởi vì hắn vùi mặt vào trong ngực cô cho nên cô căn bản không thể nhìn đến sắc mặt của hắn, “ Anh….”

Cô cũng không quản đến việc có cào rách mặt hắn hay không, ngón tay keo kiệt dùng sức bấu véo má của hắn : ” Anh…….

“Em cho rằng như vậy thì em có thể thoát được hay sao? Hả?” Đường Hạo tiện tay giật xuống cà vạt của mình, dễ dàng nắm lấy hai cổ tay mảnh khảnh, sau đó trói chặt tay cô lên đỉnh đầu.

Hai chân cô đung đưa trên không, dùng hết toàn lực mà đánh đá về phía hắn nhưng Đường Hạo cũng chẳng vì thế mà thay đổi chút nào. Nước mắt không ngừng chảy ra như suối thấm ướt khuôn mặt xanh xao của cô. Má hồng như mận, nước mắt trượt xuống chiếc cằm trắng ngà của cô.

Chẳng quan tâm đến nửa trên bị trần trụi, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Hạo trói hait ay của mình lại : “Đường Hạo, rốt cuộc thì anh còn muốn tôi như thế nào ?

“ Em nói thử xem tôi muốn em như thế nào?” Hắn không trả lời cô mà hỏi ngược lại.

Hắn muốn cho cô hiểu rõ, một phụ nữ căn bản không có sức lực địch nổi một người đàn ông. Nếu thật sự có người muốn làm loạn với cô, cô đương nhiên không có năng lực chống trả.

“Anh là đồ biến thái…. Anh muốn cưỡng bức tôi sao?” Cô khàn cả giọng lên án hắn, dứt bỏ hoàn toàn sợ hãi, trong mắt chỉ ngập tràn hận ý.

“Đúng vậy! Anh chính là muốn cưỡng bức em đấy!” Đường Hạo thoải mái thừa nhận, thoải mái cởi bỏ thắt lưng của mình.

Hắn càng đưa tay ôm lấy phía dưới cô, không thể không ngưỡng mộ chính bản thân mình.

“Ừ…..” Lục Giai Ngưng muốn hét lên chửi ầm hắn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn thì tất cả lời nói đều phải nuốt trở lại cuống họng.

Hắn khinh miệt mà nhếch môi, dùng ngón tay cái xoa xoa cái cằm của cô, ngón tay thô ráp vân vê lên da thịt của cô khiến chúng đỏ bừng. Hắn đè thấp gò má xuống bên tai cô, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác ghen tuông, thì thào chất vấn: “ Nếu như có người muốn em như vậy, em định làm như thế nào? Hả? Sau khi mọi việc kết thúc có phải em muốn nhảy lầu tự tử có đúng không?”

Lục Giai Ngưng bị hắn dọa cho sợ hãi, rùng mình một cái, sau đó lắc đầu thật mạnh: “Không!”.

Cô không muốn bị người ta cưỡng bức, một màn Chu Thích định làm trước kia với cô lại hiện lên trước mắt, rõ mồn một như vừa mới xảy ra hôm qua. Hắn không hiểu cô chán ghét, cảm thấy ghê tởm như thế nào đâu. Toàn thân cô khó chịu đến mức không thể nào chịu đựng nổi. Nếu thật sự…..thật sự có chuyện xảy ra, cô chắc chắn cũng sẽ như lời hắn nói mà đi nhảy lầu tự tử.

“Không cái gì? Hả?” Khuôn mặt anh tuấn của hắn lại đè thấp bên tai cô, đứng thân thẳng. Tuy cách cô một khoảng cách, nhưng khí thế của hắn vẫn bao vây lấy cô.

Đôi mắt to mọng nước nhìn hắn lạnh lùng như băng, Lục Giai Ngưng nhịn không được mà nuốt lấy một ngụm khí lạnh.

Lúc này, áo sơ mi của hắn đã cởi bỏ toàn bộ cúc, lộ ra da thịt màu tiểu mạch sáng bóng, bộ ngực rắn chắc vạm vỡ, bởi hắn luôn luyện tập thể thao. Cơ ngực săn chắc, đủ đẹp và quyến rũ bất cứ người đàn bà nào.

Hắn cũng không có trực tiếp cởi quần, mà là mở rộng đến ngang hông, lộ ra quần lót lần trước cô mua cho hắn. Chiếc quần tam giác mỏng căn bản không đủ để che khuất trụ thiên nhô cao giữa hai chân của hắn. Đường Hạo không để cho người ta cảm thấy bay bổng hay chán ghét, ở toàn thân hắn tản mát ra một loạt nam tính trí mạng đầy mị lực, khiến người ta nín thở quên hết mọi cảm giác. Đó là một loại khí chất làm cho không khí dục vọng gợn sóng, tràn ngập khí chất nguyên thủy chứ không phải dựa vào bề ngoài điển trai hay thân thể cường tráng, càng không cần phải trần trụi bại lộ trong không khí mới hấp dẫn người, mà ngôn ngữ cử chỉ đầu mày cuối mắt trong lúc đó đã làm nổi bật lên tất cả.

Tiểu Ngưng miệng đắng lưỡi khô nuốt nước miếng nhìn hắn. Trời ạ! Ánh mắt của hắn vẫn rơi trên người của cô, khiến cô đỏ mặt tía tai, trống ngực đập liên tục, nhiệt độ trên da thịt càng lúc càng nóng bỏng.

Cô cảm giác bản thân mình đang mê muội, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, nhưng lại chỉ có thể ở dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn, hình như sắp tan chảy mất rồi!

“Nói chuyện! Em không cái gì? Hả?” Đường Hạo tiến thêm một bước gần cô, ép hỏi. Hắn nhất định phải cho cô hiểu rõ: cô ở một mình nguy hiểm đến thế nào.

“Ừ!” Vẻ mặt cô mở mịt nhìn hắn, không hiểu hắn đang muốn hỏi mình điều gì, “Anh muốn em trả lời cái gì?”

Đường Hạo nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô, tuyệt đối không cho cô có cơ hội suy nghĩ thêm. Biết cô có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, cho nên hắn nhất định phải diễn tập một lần trước cho cô xem.

Như vậy, ấn tượng của cô đối với ‘nguy hiểm’, nhất định sẽ khắc sâu thêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.