Edit: Mẹ Đốp
Beta: Meimoko
_______
Bởi vì tất cả diễn viên chính đều đến phòng chụp hình, Tiểu Ngưng đi
ra khỏi phòng hóa trang tìm quản lý, cô muốn xác định lại lịch làm việc của mình.
Đi ra phòng hóa trang, Tiểu Ngưng nhìn
bốn phía, cuối cùng nhìn thấy quản lý đứng ở cuối hành lang. Cô bước một cách điềm tĩnh đến nơi quản lý Triều.
“Ừ, em sẽ chiếu cố cô ấy. Tổng giám đốc xin chị yên tâm. Ừ. . . . . . em biết rõ cô ấy có mối quan hệ đặt biệt với một nhân vật quan
trọng. Qua bộ phim này, cô ấy sẽ trở thành một nhà tạo hình nổi tiếng
trong giới!” Giọng nói của quản lí không phải rất lớn, nhưng khung
cảnh xung quanh trong lúc này đặc biệt yên tĩnh, làm cho Tiểu Ngưng
cũng nghe được không ít thì nhiều.
Cái gì? Quản lý đang nói cái gì? Trong lòng Tiểu Ngưng có nhiều nghi
vấn, cô có cảm giác người mà quản lý đang nói đến chính là cô.
Quản lý kết thúc cuộc điện thoại, xoay người, há hốc miệng lộ rõ sự kinh ngạc.”Lục. . . . . .”
Tiểu Ngưng nhẹ nghiêng đầu, có chút nheo mắt lại nhìn quản lí, sau đó khôi phục bình thường nói: “Quản lý, anh gọi em là Lục tiểu thư có phải là khách khí quá không? Gọi em là Tiểu Ngưng được rồi”
“Tiểu Ngưng!” Quản lí xấu hổ cười, che dấu bối rối:”Như thế nào rồi, đã làm xong chưa?”
Tiểu Ngưng gật gật đầu, trả lời: “Đúng vậy, tất cả diễn viên chính đã đến phòng chụp hình rồi!”
“A, thế thì tốt lắm, chúng ta có thể nghỉ ngơi được một chút! Ừ, trợ lý ở đây pha café uống rất ngon !” Quản lý mỉm cười lôi cánh tay của Tiểu Ngưng, đi về phía phòng nghỉ.
Tiểu Ngưng không nói gì mà là lẳng lặng nhìn biểu lộ và động tác của
quản lý, sau khi ngồi xuống không lâu, vị trợ lý cũng đã mang cốc café có mùi vị nồng đậm lan tỏa khắp phòng.
“Ừ, Tiểu Ngưng, nếm thử xem, mùi vị của café này so với café ngoài quán ngon hơn nhiều!” Quản lí bưng chén lên, sau đó ý bảo Tiểu Ngưng nếm thử.
Tiểu Ngưng bưng lên cà phê, uống một ngụm nhỏ, hương thơm nồng đậm của café lan tỏa trong miệng.”Không sai, thật sự rất ngon” Tiểu Ngưng đem cốc cà phê đặt ở trong lòng bàn tay, tự giễu nở nụ cười.” Quản lý, em có một vấn đề đến bây giờ không thể hiểu được?”
“Ừ? Có chuyện gì không thể hiểu nổi?” Quản lý ngẩng mặt lên, gương mặt biểu hiện sự nghiêm túc trên má mang theo nét cười thản nhiên.
“Em làm việc trong ngành này chỉ một thời gian ngắn, công ty làm
sao có thể để cho em đảm nhiệm công việc của một nhà tạo hình chính, có
phải là quá trọng dụng em ?”
“Haiz. . . . . . Đương nhiên trước đây chúng ta đều có xem qua em
tạo hình cho các nghệ sỹ, em luôn có thể bắt ở ưu điểm của họ!”
“Nhưng mà bản thân đã là chuyên gia tạo hình thì mình phải nắm bắt được những điểm chính này, đây là điều cơ bản nhất!”Tiểu Ngưng vừa nhấm nháp một ngụm cà phê vừa nói: “Đúng vậy, em cảm thấy mình có thể đảm nhiệm công việc của một chuyên gia
tạo hình chủ chốt , nhưng mà công việc này phải do một chuyên gia tạo
hình có danh tiếng trong giới mới có đủ tư cách để đảm nhiệm, không phải sao?”
“Cái này. . . . . .” Quản lý không ngừng nhấp từng ngụm cà phê, không biết phải nên trả lời câu hỏi của Tiểu Ngưng như thế nào.
“Quản lý, em nghĩ mình nên biết rõ, tại sao là em?” Tiểu
Ngưng không muốn nghe những lời giải thích qua loa, cô muốn biết vì cái
gì. Vấn đề này như một dòng nước rất thâm sâu, cô cảm giác trong chuyện
này có nội tình đó, mà nội tình đó cô rất muốn biết rõ.
“. . . . . .” Quản lý bị Tiểu Ngưng hỏi, chỉ biết không ngừng uống cà phê để trốn tránh.
Tiểu Ngưng mang cốc cà phê trong tay để lên mặt bàn, sau đó mỉm cười
một cách bất đắt dĩ. Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoay cốc cà phê, sau
đó nói: ” Tuy cốc cà phê ngày hương vị rất thơm ngon, cũng làm cho
người ta thèm thuồng. Nhưng làm cho em có cảm thấy nó có vị ngon một
cách kỳ lạ, không thể nói ra được là vì sao lại cảm giác như thế, em
nhất định sẽ không uống……” Tiểu Ngưng chậm rãi từ trên ghế salon đứng lên. Quản lý khó hiểu nhìn cô, đứng dậy theo cô.”Tiểu Ngưng, ý của em là gì?”
“Thực xin lỗi, quản lý, cám ơn anh đã quý mến em, cám ơn công ty đã tín nhiệm em. Nhưng mà, công việc này em cảm thấy bản thân
không phù hợp, công ty nên mời một chuyên gia tạo hình khác vậy.” Nói xong, Tiểu Ngưng không có một chút lưu luyến đi ra khỏi phòng nghỉ, nụ cười trên mặt không còn nữa
“Tiểu Ngưng! Tiểu Ngưng.” Quản lý đuổi theo.”Em trước chờ một chút, anh sẽ nói!”
Tiểu Ngưng dừng bước, nghe những lời của quản lý.
“Haizz, kỳ thực, anh cũng vậy không biết vì sao! Tổng giám đốc chính là thông báo cho anh, bảo anh lập tức đề bạt em!”
” tổng giám đốc? Vì cái gì?” Cô cũng bất quá là khi nhận lời mời vào làm việc trong công ty thì mới gặp qua tổng giám đốc, chị ấy tại sao phải đề bạt mình?
Quản lý cũng lắc đầu nghi hoặc.” Vấn đề này anh cũng không biết”
Tiểu Ngưng nghĩ nghĩ, sau đó cười cảm tạ.”Quản lý, cám ơn anh, bất quá em sẽ tìm tổng giám đốc hỏi vấn đề này, vì sao đối với em lại tốt như vậy !” Nói xong, Tiểu Ngưng xoay người đi vào trong thang máy.
”Tổng tài, tại sao đến đây?” Tổng giám đốc nhìn thấy
người đàn ông anh tuấn đi tới, để tập tài liệu trong tay xuống, đem cái
ghế xoay tròn nửa vòng, đứng lên. Đường Hạo trầm ổn ngồi xuống một bên
của ghế sô pha, vắt chéo chân qua với phong thái nhàn nhã tự tại.”Đúng vậy, muốn uống cà phê của chị Dace!”
“Ha ha, xem ra em có dụng ý khác rồi. Không vòng vo nữa, phu nhân của em bây giờ không có ở trong công ty!”
“Đi studio rồi, em biết rõ!”
Dace nhẹ gật đầu, “Vậy cuối cùng em đến với mục đích gì, là hỏi chị khi nào thì có thể đề bạt cô ấy lên phải không?”
Đường Hạo nở nụ cười: “Em hy vọng có thể mau chóng một chút, bởi vì em muốn làm cho cô ấy vui!” Đường Hạo hiện đang rất là nôn nóng, một khi đã biết rõ mơ ước của cô, liền muốn giúp mơ ước của cô sớm trở thành hiện thực.
“Ừ, yên tâm, khi bộ phim bắt đầu quay, cố ấy lập tức sẽ được đề bạt.” Nhất là đây là một bộ phim ma, hình tượng nhân vật trong bộ phim này làm cho người ta không ấn tượng sâu sắc thì cũng khó.
“Vậy cám ơn chị Dace!”
Đúng lúc này, cửa của phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.
Trong nháy mắt cửa được mở rộng, hai người đồng thời hướng ánh mắt đến cửa.
Đường Hạo thấy một người đứng lặng im ngoài, chậm rãi đứng lên.”Tiểu Ngưng. . . . . .”
Đứng ở ngoài cửa Tiểu Ngưng lộ ra biểu tình cực kỳ thất vọng, thấp giọng nói: “Nguyên lai là như vậy !” Bản thân cô nghĩ gõ cửa rồi mới tiến vào, nhưng cửa khép hờ, vừa vặn làm cho cô nghe được những lời nói phát ra từ trong phòng.
“Tiểu Ngưng!” Đường Hạo thấy cô không vui vì thế trong lòng cảm thấy rất căng thẳng.
“Em có cần phải cảm ơn anh không ? Cảm ơn vì có người bạn trai có
thực lực như anh? Nếu như không phải bởi vì anh, em không thể dễ dàng có khả năng làm thượng một chuyên gia tạo hình chính!” Nói đến đây, Tiểu Ngưng cười tự giễu bản thân.
“Ngưng. . . . . . Không cần phải nghĩ nhiều như vậy!” Đường Hạo đi về cánh cửa, muốn ôm cô vào trong lòng.
Tiểu Ngưng lui về phía sau một bước.”Không cần phải, em. . . . . .” Tiểu Ngưng nói với tổng giám đốc đang đứng ở trong phòng.”Tổng giám đốc, thực xin lỗi, em không thích hợp làm công việc ở đây, cám ơn chị đã ưu ái!”
Nói xong, Tiểu Ngưng cầm túi xách của mình lên, cũng không nhìn Đường Hạo một chút nào, cắm đầu chạy theo hướng hành lang.